Truy Khứ

Chương 3

Đàm Dự hơi đơ người một lúc, nhìn qua Hồ Túc An, sau đó lại nở một nụ cười, lần này Hồ Túc An thấy được sự vui vẻ - chế nhạo- trong nụ cười ấy.

Đàm Dự không biết đùa giỡn hay thật tâm nói với Hồ Túc An:

"Ngươi bây giờ không cần lo chuyện thừa thãi này nữa rồi?"

Hồ Túc An giọng có chút run rẫy:

"Sao thế?"

Hồ Túc An dường như là nín thở, chỉ sợ nghe được những thứ không nên nghe, như là "Vì ngươi bây giờ đã bị rồi"

May mắn Đàm Dư không nói thế, hắn im lặng dẫn Hồ Túc An vào rừng trúc.

Tham thực thì cực thân, Hồ Túc An phải nhận nhiệm vụ gom củi, nhóm lửa và nướng gà, trong khi Đàm Dự chỉ nằm dưới tán cây lười biếng ngủ ngày.

Hồ Túc An loay hoay làm việc, lòng cũng không có ý kiến bất chính gì, không nói đến không dám, chỉ bằng việc đây là con gà mà Đàm Dự ra, Hồ Túc An đã cam tâm tình nguyện đón nhận những việc còn lại.

Đàm Dự nhìn con hồ ly ngốc nướng gà đến chảy nước bọt, đôi mắt sáng ngời, nếu có cái đuôi chắc chắn sẽ vẫy vẫy, lòng thầm mắng Hồ Túc An là con quỷ đói, nhưng trên môi lại lưu lại một nụ cười.

Hồ Túc An nhìn da gà từng chút từng chút vàng ươm, mùi hương quyến rũ đến mê người liền gọi Đàm Dự nhìn giúp mình một lúc, còn hắn sẽ đi ra suối lấy nước.

Đàm Dự lười biếng duỗi người:

"Phu nhân ở lại trông gà của ngươi đi. Phu quân sẽ đi lấy nước"

Hồ Túc An vui vẻ đồng ý, hắn chẳng có chút yên tâm nào về việc giao gà cho Đàm Dự trông coi.

Đàm Dự cầm ống trúc, lật ngược nó xuống để trút nước thừa ra ngoài, miệng vẫn không quên dặn dò Hồ Túc An:

"Đừng có ngứa tay ngứa chân mà đi lung tung"

Hồ Túc An hừ hừ trong cổ họng:

"Ta có phải trẻ con đâu..." Hồ gia gia có khi còn lớn hơn ngươi cả trăm tuổi.

Đàm Dự đã đi xa, vậy mà Hồ Túc An lại không cảm thấy thả lỏng mà còn bức bối hơn.

Con gà mà Đàm Dự đưa cho hắn nướng là một con gà béo, mỡ gà rơi xuống than hồng vang lên tiếng "xèo xèo" hấp dẫn.

Hồ Túc An dần dần chỉ tập trung vào con gà trước mắt nhưng bỗng nhiên một âm thanh từ đằng xa vang lại. Hắn hướng mắt nhìn qua, chỉ thấy một bụi rậm khẽ động đậy, phía sau không rõ là thứ gì.

Hồ Túc An đứng lên, trên tay cầm chặt một nhành cây, tiến tới một vài bước, sau đó đứng lại xem xét.

Bụi có lại động đậy lần nữa, rồi một cái mào gà đo đỏ thấp thoáng hiện ra.

Hồ Túc An lùi về sau.

Quá vô lý rồi! Trong rừng trúc ở sân sau Đàm gia lại liên tục xuất hiện gà rừng khi hắn đơn thân độc mã.

Hồ Túc An không tin có chuyện tốt như thế, còn không kể tới con gà này rất gần hắn nhưng đến bây giờ hắn mới nhận ra.

Hồ Túc An vô cùng căng thẳng, lòng rất hối hận vì trước đây mình không chăm chỉ tu luyện pháp lực hữu ích mà chỉ luyện mấy chiêu trò lừa người.

Hồ Túc An nhìn chằm chằm nơi đó niệm chú và thi triển pháp lực, dù không rõ có tác dụng hay không.

Tiếng gió thổi mấy tán lá trúc lao xao.

Tiếng bước chân đều đều vang lên.

Hồ Túc An xoay người lại liền bị Đàm Dự dọa đến mông chạm đất.

Nghe tiếng bước chân, hắn đã lập tức xoay qua, vậy mà Đàm Dự đã ở ngay sau hắn.

Đàm Dự nhìn gương mặt trắng bệch của Hồ Túc An liền ngồi xuống đưa tay xoa xoa gò má hắn, sau đó y đưa qua ống trúc đã ngập nước và hai con cá:

"Tiện tay bắt được trong suối"

Hồ Túc An loạng choạng cầm đồ đứng lên, gượng gạo cười cười hỏi Đàm Dự:

"Sân sau của Đàm gia là một quả núi sao? Có gà rừng, có suối nhỏ, có luôn cả cá"

Đàm Dự không để tâm gật đầu:

"Là một sườn đồi"

Hồ Túc An còn định hỏi thêm liền nghe thấy Đàm Dự cười nhạo:

"Xem người kìa, trông gà thế nào mà bị cháy một bên rồi thế này. Đúng là vô dụng"

Hồ Túc An lập tức gấp gáp đến xem, lật gà qua lại đầy ân hận:

"Cháy rồi, vừa rồi có cái gì đó trong bụi rậm kia, ta đi chỉ định đứng lên xem một lúc mà gà đã cháy khét mất rồi"

Đàm Dự cau mày:

"Đã nói không được đi lung tung, ngươi cũng không còn nhỏ nhắn gì, sao lại không biết nghe lời chứ?"

Hồ Túc An đầy ủy khuất biện minh:

"Có thứ gì trong đó đó, ta sợ là nguy hiểm, không dám dời mắt, ngài đi xem xem"

Đàm Dự gõ gõ đầu Hồ Túc An cảm thán:

"Phu nhân của ta sao gan lại nhỏ thế? Để phu quân đi xem cho ngươi"

Hồ Túc An chưa kịp ngại ngùng thì Đàm Dự đã đi đến bụi cỏ, sau đó vạch vạch, rồi khom lưng nhặt thứ gì đó lên.

Là một cái đầu người đầy vết thương, máu khô và đã mất đi hai con mắt.

Cái đầu người trên tay Đàm Dự dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một mảnh đá màu xanh lam.

Hồ Túc An để con gà lên lá, sau đó cũng ôm tâm trạng hồi hợp tiến lại gần Đam Dự, vô tình nghe được y lẩm bẩm:

"Đã đến lúc rồi sao?..."

Đàm Dự xoay lại nhìn Hồ Túc An mỉm cười:

"Phu nhân lo lắng cho phu quân sao?"

Hồ Túc An liền nhập vai đóng kịch:

"Ta đương nhiên lo lắng cho ngài rồi. Những nơi hoang vắng thế này thường có mấy thứ yêu vật hại người. Ta ở trong trấn cũng chút danh tiếng trừ yêu, những thứ đó ta thấy cũng đã thấy nhiều. Chúng nó rất khó đối phó, lỡ làm ngài bị thương thì ta đau lòng lắm"

Hồ Túc An rất tự tin, mấy vẻ mặt lo lắng, tâm huyết, nhiệt thành,... Hắn đã diễn qua không ít lần, lừa được không ít tiền của mấy bọn địa chủ vùng này.

Đàm Dự thiếu chút nữa cũng bị ánh mắt trong trẻo kia lừa gạt nhưng ít nhiều gì thì có lẽ trong lòng Hồ Túc An cũng có chút lo lắng.

Đàm Dự đoán đúng, Hồ Túc An sợ hãi Đàm Dự nhưng cũng không hy vọng y xảy ra chuyện gì, Đàm Dự là "người" tốt với hắn nhất từ trước đến giờ, là người đầu tiên cho hắn ăn gà mà không cần hắn trả tiền hay đi đánh lũ yêu đáng sợ.

Hồ Túc An đến thế giới này khi còn ở độ tuổi thiếu niên, bươn trãi ở cuộc sống cổ đại đầy gian khổ suốt mấy năm trời, không bạn bè không người thân thiết. Dù hắn lạc quan thế nào cũng không thể không thừa nhận mình rất cô đơn.

Người đã chịu qua quá nhiều quả đắng, sẽ rất dễ mềm lòng trước chút mật ngọt.

Dù biết mật ngọt chết ruồi.

Đàm Dự đưa tay ra cho Hồ Túc An nhìn viên đá trong tay mình nói:

"Không có thứ đáng sợ, phu quân chỉ tìm thấy thứ này"

Hồ Túc An khều khều viên đá đùa giỡn nhưng lại bị Đàm Dự ghét bỏ "xua đuổi".

Hồ Túc An nhìn Đàm Dự bảo vệ mảnh đá kia như vậy liền bĩu môi nói:

"Có gì đẹp chứ? Ta mới không cần, ta cũng có đấy, còn đẹp hơn của ngài"

Đàm Dự nhướng mi nhìn qua:

"Đâu nào? Cho phu quân xem một cái, nói cho ngươi biết, đá bình thường không so được với mảnh đá này đâu"

Hồ Túc An quả thực có một mảnh đá tương tự như thế nhưng nó có màu đỏ xinh đẹp nhưng quá trình có được nó lại không tốt đẹp gì.

Đó là trong những ngày đầu Hồ Túc An làm nghề, không quá có nhiều kinh nghiệm. Một nhà bá hộ ở thôn Thủy Hạ nhờ Hồ Túc An giúp trừ yêu.

Hồ Túc An đi hành nghề cũng không hẳn là lừa gạt, hắn không bắt được yêu quái vì bản thân hắn cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng đuổi vài con yêu quái nhỏ thì vẫn có thể, dù sao hắn vẫn là một con hồ ly.

Hồ Túc An sau khi thỏa thuận giá cả với gia đinh liền chuẩn bị hành lý lên đường, nhà bá hộ ở khá xa trấn, hắn phải đi mất hai ngày.

Yêu quái ở ngôi nhà đó là một con thạch sùng thành tinh, Hồ Túc An sau khi "đại chiến ba trăm hiệp" liền tống cổ nó chạy lên núi.

Nhưng nhà bá hộ thay vì thanh toán tiền cho hắn thì lại lấy ra một mảnh đá lấp lánh bảo đó là vật gia truyền, vì Hồ Túc An cứu mạng cả nhà ông ta nên ông ta quyết định tặng nó lại cho hắn.

Hồ Túc An không đồng ý, hắn chỉ cần tiền, Hồ Túc An không tin bá hộ có thể cho hắn thứ gì quý giá, nếu ông ta không yêu tiền đã không tìm đến hắn, trên trấn có bao nhiêu đạo sĩ thành danh hơn.

Nhưng người ta rõ ràng đã chuẩn bị trước, gia đinh trong nhà cao cao lớn lớn xếp thành một hàng, vẻ mặt đằng đằng sát khí, Hồ Túc An cắn răng nhận lấy viên đá rồi rời đi.

Lội lại hai ngày lên trấn, quả nhiên ông chủ tiệm cầm đồ đến một cái giá còn không thèm đưa, trực tiếp nói thứ này không đáng một đồng.

Hồ Túc An vẫn giữ lại mảnh đá, xem như là bài học đầu tiên của mình.

Tiền trao cháo múc.

Không cọc trước không cần đến bàn chuyện.

Hồ Túc An cũng không xem mảnh đá vừa nhặt được của Đàm Dự là thứ gì quý giá, mảnh đá của hắn thậm chí còn có màu sắc đẹp hơn nên cũng vô cùng tự tin lấy mảnh đá trong cái túi nhỏ luôn đeo bên mình:

"Ngài coi này, mảnh đá của chúng ta sao mà giống nhau quá? Vừa nãy ta còn nghĩ là giống một chút thôi, không ngờ là giống đến như thế. Nhưng màu đá của ta vẫn đẹp hơn"