Vượt Rào

Chương 2: Thao xong em liền đi thao nó

Thời Miên luôn luôn có tật xấu là hay nghi ngờ lung tung. Cô nghĩ, có lẽ là do chính mình suy nghĩ nhiều, rốt cuộc Thời Kiển nếu muốn kiểm tra điều hòa, tất nhiên là phải lật thảm lông lên, như vậy thì thuận tay lấy đi quần áo trên thảm lông cũng là bình thường.

Nhưng ông chỉ cần lật lên đầu giường, quần áo ở giường đuôi cũng không gây trở ngại gì cho hành động của ông.

Hoặc có lẽ là do Thời Kiển làm việc tương đối cẩn thận, ông mở một tiệm sửa xe, quan hệ đến tính năng của một chiếc xe, thì chỉ một cái đinh ốc nho nhỏ giấu ở góc đều không thể bỏ qua. Thái độ cẩn thận khi phụ trách công tác có lẽ có thể giải thích nguyên nhân ông động vào qυầи ɭóŧ của Thời Miên.

Là như thế này sao?

Thời Miên không nghĩ nữa, từ tủ quần áo cầm một cái qυầи ɭóŧ và áo ngủ đi tắm rửa. Phòng tắm rất nóng, không thể ở trong đấy quá lâu được, cô chỉ có thể đơn giản tắm một chút, đem quần áo bẩn và cái qυầи ɭóŧ hồng nhạt kia giặt sạch một lần nữa, mang đến ban công phơi nắng.

Phòng khách tối đen như mực, cũng không có người, cửa phòng ngủ của Thời Kiển và Lương Ngọc đóng chặt, chắc là ngủ rồi.

Thời Miên cố sức mà di chuyển cái quạt điều hòa cao bằng nửa người, lúc kéo qua bàn ăn, không may cái bệ bàn đυ.ng phải cái chân quạt, phát ra một tiếng phanh.

Cô không có việc gì, chỉ là Thời Kiển nghe thấy nên mở ra cửa phòng ngủ.

Thân hình ông cao lớn, đứng ở giữa một mảnh ánh đèn mông lung, hỏi: “Làm sao vậy.”

“Không có việc gì, chỉ là cái quạt va vào bàn thôi.” Thời Miên vô ý thức mà cất tiếng trả lời.

“Đừng dọn, tới phòng ba ngủ.” Thanh âm Thời Kiển nhàn nhạt.

Trong bóng đêm, Thời Miên không nhúc nhích.

“Không nghe thấy.” Vẫn là thanh âm không mặn không nhạt, chỉ là ông bỗng nhiên dựa vào trên khung cửa, như là ngầm uy hϊếp.

Thời Miên cúi đầu dạ một tiếng, đi vào phòng ngủ của mình ôm một cái thảm mỏng đi vào phòng ngủ chính.

Lương Ngọc còn chưa ngủ, thấy cô tiến vào, liền hướng mép giường xê dịch, chỉ là ngữ khí mang theo mỏi mệt, “Vừa rồi bảo con tiến vào con còn ngượng ngùng, thời gian không còn sớm, mau ngủ đi.”

Thời Miên muộn thanh lên giường, giường của phòng ngủ chính rất lớn, cùng nhau ngủ nói có thể nằm được bốn người, cô lựa chọn nằm ở bên kia, bọc thảm mỏng súc ở mép giường.

Khí lạnh quanh thân đánh úp lại, sự bực bội trong lòng Thời Miên cũng yên tĩnh xuống không ít. Cửa lại truyền đến tiếng bước chân, là Thời Kiển đã quay lại.

Thời Miên nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cảm giác trên người có cái bóng ma vượt qua đi, mang theo mùi thuốc lá, ôgn hẳn là ở bên ngoài trừu điếu thuốc lá.

Đang mơ mơ hồ hồ nghĩ, thảm lông bọc quanh người bỗng nhiên bị xốc lên, hai chân khép lại cũng bị kéo mở ra, cô mặc chính là váy ngủ, váy dài đến bắp đùi, mở chân ra liền lộ ra qυầи ɭóŧ màu xanh đen bên trong.

Thời Miên sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng ngồi dậy. Đôi mắt đen nhánh của Thời Kiển không có cảm xúc nhìn cô, bàn tay thô ráp còn nắm lấy hai đầu gối đang run lên của cô.

“Làm sao vậy.” Lương Ngọc cũng ngồi dậy.

Thời Miên cắn môi, hai mắt mềm mại ướŧ áŧ toát ra khẩn cầu, Thời Kiển khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, bất động thanh sắc mà giúp cô đắp lại thảm, “Bảo bảo vừa rồi kéo quạt không may va tới, anh nhìn xem con bé có bị thương đến chỗ nào không.”

“Va vào đâu?” Lương Ngọc lo lắng, “Em đi lấy dầu hoa hồng.”

Thời Kiển ngăn lại bà, “Không bị thương, ngủ đi.” Nói xong thuận tay tắt đèn.

Lương Ngọc than một tiếng, lại nằm xuống. Chỉ có Thời Miên còn đang ngồi hoảng hốt, cô cẩn thận hồi ức một chút tình huống vừa rồi, xác định ông xác thật chỉ là muốn xem xét xem chính mình có bị thương hay không, rốt cuộc Lương Ngọc còn đang ở bên người bà vẫn còn chưa ngủ, ông hẳn là không dám làm gì.

Chỉ là ánh mắt ông ấy nhìn cô, tựa hồ như muốn đem cô đè ở dưới thân.

Kẻ điên.

Thời Miên miên man suy nghĩ một hồi, rốt cuộc thiu thiu ngủ.

Không biết lúc này là mấy giờ, bên tai truyền đến tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, còn có thanh âm "bạch…bạch" dị thường vang dội.

Cô chần chờ suy nghĩ vài giây, mới xác định là bọn họ đang làʍ t̠ìиɦ, thân mình Thời Miên cứng lại, không dám thở mạnh.

“Miên Miên còn ở, anh nhẹ chút……” Không biết từ nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông, Thời Kiển đột nhiên mạnh bạo trừu động.

“Anh hôm nay như thế nào……” Mới bình phục trong chốc lát, Lương Ngọc lại bị ông bẻ ra chân, ông từ mặt bên thao vào.

Cái màn giường mỏng bị ánh trăng len lỏi qua, Thời Kiển nhìn thấy Thời Miên lặng lẽ dùng tay ngăn chặn lỗ tai, có lẽ là bị đánh thức.

Ông cảm thấy chính mình giống như càng cứng.

“Bảo bảo giống như tỉnh.” Thời Kiển thở hổn hển một hơi, ngừng lại, tay còn xoa bóρ ѵú của Lương Ngọc.

“A…… Mau đi ra.” Lương Ngọc bị dọa vội vàng thốt lên.

Thời Miên cũng ngừng lại hô hấp, cô rõ ràng không có động đậy.

Thời Kiển lại đâm thật mạnh vào, “Lừa gạt em, con bé ngủ say lắm.”

“ n…… Ha……Anh biếи ŧɦái.” Lương Ngọc phản ứng lại biết ông cố ý chơi xấu, đấm nhẹ vào bả vai Thời Kiển một quyền.

“Hừ, anh biếи ŧɦái, vậy lát thao xong em anh liền đi thao nó.”

“ n…… Hỗn đản……” Lương Ngọc hữu khí vô lực mà mắng vài tiếng, tiếng rêи ɾỉ đều bao phủ ở tiếng da thịt đánh vào nhau bạch, bạch, bạch.

Nhưng Thời Miên cả người lại lạnh lẽo, ông ấy biết chính mình đã tỉnh, cuối cùng một câu ấy chính là ông ấy cố ý nói cho cô nghe.