Thời Miên thử vài lần, điều hòa không hề có phản ứng.
Giữa hè nóng nực, áo sơmi màu trắng trước ngực ướt đẫm một mảnh, trên cổ trắng nõn đều là mồ hôi tinh mịn .
“Mẹ, điều hòa trong phòng con hỏng rồi.” Thời Miên cầm trong tay một cái quạt hương bồ đi ra phòng ngủ, lập tức đi đến phòng bếp.
“Phải không? Vậy chờ ba con trở về xem một chút.” Lương Ngọc đang ở phòng bếp xào rau, bà là một người mẹ thập phần ôn nhu, tính tình yếu đuối, không hề có chủ trương. Việc lớn như mượn hay không mượn tiền đến việc nhỏ như màu sắc của khăn trải giường, tất cả toàn dựa vào Thời Kiển quyết định.
Thời Kiển không muốn bà ra cửa lang bạt, sợ tính tình yếu đuối của Lương Ngọc nếu bước ra xã hội sẽ có hại, liền tìm quan hệ giúp bà tìm một cái công tác đó là thu ngân của siêu thị trong tiểu khu, sáng đi chiều về, một tuần nghỉ hai ngày, tuy rằng tránh không được bao nhiêu tiền, nhưng cũng có thể trợ cấp gia dụng.
“Nhưng nếu như không sửa được thì sao, buổi tối con ngủ như thế nào?”
Lương Ngọc bưng đĩa sườn heo chua ngọt ra, thuận miệng liền nói, “Buổi tối tới phòng của chúng ta ngủ a, giường trong phòng rất lớn.”
Thời Miên cự tuyệt, “Vậy con thà đem quạt trong phòng khách dọn vào phòng ngủ chắp vá một đêm.”
“Nhưng nóng như vậy a, hôm nay gần 40 độ, phòng của con không có thông gió, quạt máy quạt sẽ không mát mẻ bao nhiêu.” Lương Ngọc không hiểu hành vi của con gái, cố gắng thuyết phục cô.
“Con đã trưởng thành, không có phương tiện.” Thời Miên tiếp nhận chén khôngl trong tay Lương Ngọc sau đó lập tức rời đi, xụ mặt trịnh trọng giải thích.
Lương Ngọc nhíu lại mi, biểu tình trên mặt tràn đầy hoang mang, hiển nhiên đối với việc không được tự nhiên của con gái không có chút nào để bụng, “Con có lớn cũng là con của mẹ và ba con, chúng ta lại không phải người ngoài, có cái gì không có phương tiện.”
Thời Miên hít sâu một hơi, từ bỏ giải thích.
Lương Ngọc còn tưởng nói cái gì nữa, nhưng lại nghe được động tĩnh mở khóa, lập tức vui vẻ lên, “Ba con đã về.”
Dứt lời liền giống như cô gái nhỏ chạy vội tới cửa.
Cửa mở, Thời Kiển đi vào, ông mặc quần áo màu xanh biển lao động, cổ tay áo vài chỗ có vết bẩn màu đen.
“Ông xã, điều hòa trong phòng Miên Miên hỏng rồi, trong chốc lát cơm nước xong anh đi nhìn xem sao.” Lương Ngọc tiếp nhận túi và áo khoác tràn đầy mồ hôi trong tay Thời Kiển.
Thời Kiển ừ một tiếng, đi ban công lấy một cái quần đùi rồi đi vào phòng tắm.
Phòng tắm ở bên cạnh phòng ngủ của Thời Miên, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng nước tí tách tí tách .
Thời Miên bưng cơm xong, muốn trở về phòng ngủ, lúc đi qua phòng vệ sinh, đột nhiên nghe thấy Thời Kiển cất tiếng, “Bảo bảo.”
Bảo bảo là nhũ danh của Thời Miên, khi lên tiểu học, cô sợ bạn bè bọn họ cười nhạo, kiên trì không chịu dùng. Lương Ngọc chỉ có thể sửa gọi cô là Miên Miên, chỉ có Thời Kiển, trước sau như một kêu cô bảo bảo.
Thời Miên vẫn là sợ ông, không dám làm trái. Đến tận đây, bảo bảo liền trở thành xưng hô thân mặt của Thời Kiển đối với Thời Miên.
“Ba, người gọi con sao?” Thời Miên sững sờ đứng ở cửa phòng tắm.
Cách một cái cửa kính, trong màn hơi nước mịt mờ, cô mơ mơ hồ hồ nghe được một tiếng kêu rên của Thời Kiển, mang theo hương vị hỗn loạn khó có thể giải thích.
Thời Miên bỗng nhiên cảm thấy bất an, vội vàng nhìn ra ban công, Lương Ngọc đang cho bột giặt vào máy giặt, không có chú ý tới bên này.
“Lấy hộ ba cái khăn lông.” Tiếng nước trong phòng tắm ngưng hẳn, Thời Kiển mở miệng, thanh âm dần dần thanh minh.
“Tốt.” Cô vội vàng chạy tới ban công, kéo xuống khăn lông màu xám Thời Kiển thường dùng, đưa tới trong tay Lương Ngọc, “Mẹ, ba bảo mẹ đưa khăn lông cho ba.”
Lương Ngọc không nghi ngờ, quay người đi đưa.
Ăn cơm xong, Thời Miên tự giác đi rửa chén, bên tai truyền đến thanh âm nói chuyện với nhau của ba mẹ ở phòng khách, cô không lắng nghe, mà ngược lại phát ngốc.
Chờ cô từ phòng bếp đi ra, phòng khách đã không có bóng dáng của Thời Kiển, đang nghi hoặc, thì nghe được trong phòng ngủ của chính mình có động tĩnh.
Thời Miên sắc mặt biến đổi, lập tức đi vào phòng. Trong phòng ngủ, Thời Kiển lật thảm đầu giường lên, chân trần đạp lên trên ván giường, trong tay cầm một cái tua vít, đang sửa điều hòa.
Nghe được tiếng bước chân, cúi đầu xem cô, “Cháy hỏng, hôm nay sửa không được.”
Chú ý tới ánh mắt mơ hồ của Thời Miên, dừng một chút, lại hỏi, “Làm sao vậy.”
Thời Miên tầm mắt từ trên giường chuyển qua sàn nhà, “Không có gì.”
Giờ phút này tâm cô loạn như ma, hôm nay cô mới vừa thu qυầи ɭóŧ cô nhớ rõ ràng là đặt ở cuối giường, nhưng hiện tại lại không thấy.
Thời Kiển gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì liền từ trên giường xuống dưới, khi đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa giúp cô.
Chờ ông vừa ra khỏi phòng, Thời Miên lập tức trải lại thảm, sờ soạng khắp nơi trên giường, nhưng cũng không thấy cái qυầи ɭóŧ hồng nhạt kia.
Trong lúc rối loạn, quay đầu lại thì thấy trên chiếc ghế có một cái qυầи ɭóŧ hồng nhạt, giống như bị người ta cầm lấy từ cuối giường tùy ý ném ở chỗ này.
Nhưng mà, hôm nay trừ bỏ Thời Kiển thì không có người bước vào phòng ngủ của cô.