Nghiện Sữa

Chương 5: Đối tượng mộng xuân là chú nhỏ

Hắn đưa lưỡi liếʍ khóe miệng, có vẻ muốn uống một cốc sữa.

Tác dụng của cốc sữa hôm nay tốt đến bất ngờ, uống xong khiến tâm trạng hắn thoải mái cả ngày.

Từ Hành Anh ngồi ở một bên, nhìn Từ Du Trật uống hết hai chai nước lạnh, uống xong còn liếʍ khóe miệng một cái.

Nước này thật sự uống ngon đến như vậy?

Từ Du Trật ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi, bình thường thời gian này sau khi khi Từ Hành Anh ăn cơm xong sẽ ngồi ở đây xem tivi khoảng một tiếng rồi mới đi ngủ, nhưng hôm nay, Từ Hành Anh lại cảm thấy ở chung một bầu không khí với chú nhỏ của mình có chút khó xử?

Hay là cô không xem nữa?

Nhưng hôm nay bộ phim đó ra tập mới! Cô đã đợi mấy ngày rồi.

Từ Hành Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn ra sô pha ngồi, thậm chí còn ngồi cạnh Từ Du Trật.

Từ Hành Anh: "..."

Thôi thì cứ xem đi vậy.

Cô để âm lượng TV ở mức to như thể đang cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng.

Từ Hành Anh len lén nhìn chú nhỏ, chú nhỏ là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng thấy.

Có một lần, chú nhỏ đứng ở bể bơi, thân trên hoàn toàn trần trụi, cô trộm nhìn được cơ bụng săn chắc hô hấp theo nhịp thở, chiếc quần bơi ướt sũng bên dưới ôm sát vào người, Từ Hành Anh còn nhìn thoáng qua được cây gậy khổng lồ của hắn ở dưới lớp vải kia.

Những thứ kia mỗi ngày đều cất giấu dưới bộ vest, hoàn toàn che đi thân hình đầy mơ ước.

Từ Hành Anh đỏ mặt.

Quả thật là, đêm hôm đó cô đã mơ thấy chủ nhỏ.

Trong giấc mơ, chú nhỏ của cô lúc đấy không hề có tính lãnh đạm như người ta hay đồn.

Trong giấc mơ, sau khi cởi hết quần áo, chú nhỏ đem cô đè dưới thân, dùng côn ŧᏂịŧ to lớn kia trêu chọc cơ thể cô, còn thấp giọng dụ dỗ cô ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, dụ dỗ cô gọi hắn là chú nhỏ, cô ôm lấy người hắn, cả thân run rẩy.

Lần đầu tiên Từ Hành Anh mộng xuân, mà đối tượng mộng xuân của cô lại là chú nhỏ - người thân mới nhận lại không lâu.

Từ Hành Anh rúc người vào một góc ở ghế sô pha, nghĩ tới những thứ này, cả người cô có chút cứng ngắc, hai tai cũng đỏ ửng lên.

Thứ kia có màu hồng nhạt.

Từ Hành Anh lắc đầu một cái, cưỡng bách bản thân không suy nghĩ những thứ đó nữa, buộc tầm mắt dán chặt vào màn hình tivi.

Phải mất một lúc sau, cả người Từ Hành Anh mới có thể buông lỏng.

"Hành Anh, cháu đổi loại sữa khác à? Tại sao sữa hôm nay lại có vị khác với mọi khi?" Từ Du Trật đột nhiên lên tiếng.

Từ Hành Anh: "..."

Cơ thể vừa được buông lỏng được một chút lại bắt đầu cứng ngắc.

"Vâng, người giao hàng nói rằng loại sữa mọi khi hôm nay không đủ, nên là cháu đã đổi sang lấy loại sữa khác." Từ Hành Anh khẩn trương nắm lấy cái chăn nhỏ đang đắp trên người, cố gắng nói cho hợp lý, không thể nói với chú nhỏ kia là sữa của cô được.

"Ra là thế, vậy thì ngày mai cháu nói với nhân viên giao hàng, bảo anh ta đưa một ít loại sữa hôm nay về nhà nhé." Từ Du Trật cảm thấy loại sữa kia vừa ngon vừa tươi, đối với hắn rất phù hợp.

Chuyện này...chuyện này, hai chân Từ Hành Anh mềm nhũn, nằm ở trên ghế sô pha.

Từ Hành Anh nhanh chóng xoay chuyển cục diện, "Hôm nay cháu cũng hỏi thử người giao hàng rồi, người ta nói rằng loại sữa này rất hiếm, thỉnh thoảng mới có hàng." Từ Hành Anh cố gắng dồn nén nỗi sợ trong lòng.

"Như vậy, nếu có hàng thì bảo người ta giao đến, tốt nhất là hai ba ngày giao một lần đi, đưa đến công ty cũng được, không cần phải giao về nhà."