Nghiện Sữa

Chương 4: Ham muốn Ŧìиɦ ᗪu͙ƈ

Chiếc xe BMW đỗ vào gara của biệt thự, Từ Hành Anh hoảng loạng cầm lấy túi xách chạy nhanh về phòng.

Vào phòng tắm, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, bất chấp trên người còn đang mặc âu phục, nhanh chóng cởi bỏ nút áo để vυ' tiết sữa ra bên ngoài.

"Ha...a..." Từ Hành Anh vừa liên tục rêи ɾỉ vừa bóp hai bên ngực, vυ' bị cô bóp đến nỗi đỏ bừng lên.

Cô thật sự không hiểu tại sao hôm nay ngực cô lại bị tràn sữa.

Đến khi định thần lại, bồn rửa tay dính đầy sữa, mùi thơm đậm đà của sữa cũng bay khắp trong phòng tắm.

Từ Hành Anh ngồi trên mặt đất, mệt mỏi sau khi phải vắt hết sữa ra ngoài, hai bên vυ' vẫn chưa bỏ lại vào trong áo, hoàn toàn phơi bày trong không khí.

Đầṳ ѵú cô dựng đứng, đỉnh núʍ ѵú thỉnh thoảng vẫn chảy ra sữa, nhỏ giọt rơi trên âu phục.

Cảnh tượng vô cùng dâʍ ɖu͙©.

Từ Hành Anh nhìn bầu ngực bị chính mình làm đỏ lên, sắc mặt cô ửng hồng, cô vặn vẹo eo nhỏ một cái, tiểu huyệt bên dưới đang chảy nước róc rách.

Cô...có ham muốn tìиɧ ɖu͙© cực kỳ mạnh mẽ, nhất là sau khi tràn sữa.

Từ Hành Anh không biết phải nên làm gì tiếp theo.

Bất quá hiện tại cô phải kìm chế du͙© vọиɠ xuống đi.

Đến buổi tối...

"Phù ~" Từ Hành Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Sau khi tắm xong, Từ Hành Anh nhanh chóng xuống lầu, hôm nay Từ Du Trật sẽ không về, chỉ có cô ăn tối một mình.

Tốt quá rồi, cô thật sự có hơi sợ chú nhỏ, người mà mỗi ngày đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng và nghiêm túc, còn có một sở thích kỳ lạ là uống sữa.

Cô không dám đến gần hắn.

Mặc dù đã ở cùng hắn được 2 tháng nhưng Từ Hành Anh vẫn không quen ăn cơm cùng Từ Du Trật.

Nghĩ đến việc hôm nay cô đem sữa của mình cho Từ Du Trật uống, Từ Hành Anh lại càng sợ hãi khi đối mặt với hắn, mỗi khi nhìn thấy Từ Du Trật, y như rằng cô sẽ nhớ đến sữa ở trong bình giữ nhiệt.

Bây giờ cô có chút hối hận, nếu như bị chú nhỏ phát hiện thì phải làm thế nào.

Từ Hành Anh chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không nghe thấy tiếng xe chạy vào gara, cũng không nghe được tiếng bước chân của Từ Du Trật đi đến chỗ cô.

"Hành Anh, sao cháu ăn cơm muộn vậy?" Từ Du Trật đứng ở phía sau Từ Hành Anh, giọng điệu ôn hòa khó thấy.

Nghe được giọng nói của Từ Du Trật ở phía sau, Từ Hành Anh bị dọa sợ đến mức tay run lên, đũa đang cầm trên tay như muốn rơi xuống.

"Vâng, chú về rồi ạ." Từ Hành Anh quay đầu lại chào Từ Du Trật.

"Ừ." Vì uống rượu nên giọng Từ Du Trật có chút khàn khàn cùng trầm thấp.

Từ Du Trật dựa vào tủ lạnh, nhìn Từ Hành Anh đang ngồi ở bàn ăn, tóc cô buông xuống, làn da mềm mại non nớt hiện lên dưới ánh đèn sáng, cái miệng nhỏ nhắn đang ăn chuyển động liên tục.

Yết hầu Từ Du Trật lên xuống, sau đó nheo mắt nhìn, rồi quay đầu đi.

Tối nay hắn không uống nhiều, vậy mà dưới thân lại nổi lên phản ứng.

Từ Du Trật xoay người, muốn đem cái ý niệm này áp xuống, trong đầu nhớ lại, ban ngày Từ Hành Anh mặc bộ âu phục bó sát người, bộ ngực lớn đến mức như muốn khiến cúc áo bục ra, côn ŧᏂịŧ đột nhiên nhịn không được mà cứng lên, nóng rực, lặng lẽ đem quần bên trong dựng thành cái lều nhỏ.

Từ Du Trật mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước lạnh để uống, thứ này cũng chỉ miễn cưỡng áp chế được một ít du͙© vọиɠ đang cháy rực trong người.