Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 33: Bạn học Vu và cô giáo Tiểu Trần

"Tan học!"

Hơn hai mươi em học sinh trong lớp đồng loạt đứng dậy, sung sức reo hò chào tạm biệt cô giáo.

Ở trường thiếu giáo viên, hiện tại Tuệ Tử đang dạy lớp ba và lớp bốn, môn này cô cũng dạy.

Các học sinh lần lượt đi ra ngoài, Tuệ Tử kiểm tra bếp lò.

Mùa đông ở miền Bắc vô cùng lạnh, đầu đông cũng phải đốt lò sưởi, củi là do học sinh mang từ nhà đến, mỗi ngày đều có học sinh trực nhật đến trước để đốt bếp lò lên.

Ở thời đại này, trẻ em về nhà phải giúp bố mẹ làm việc đồng áng.

Những đứa trẻ được nuông chiều từ bé ở trong thôn như Giảo Giảo, đều có thể cho lợn, gà ăn, quét sân làm bếp, thậm chí những đứa trẻ khác còn giỏi hơn, có đứa còn được xem là một người lao động nhỏ, khi mùa vụ đến nghiễm nhiên trở thành một người có năng lực làm việc.

Ví dụ như...

Ánh mắt Tuệ Tử nhìn vào góc lớp.

Ngồi gần cửa sổ là một cô bé vừa cao vừa gầy, mặc bộ quần áo lấm lem lỗ chỗ, đây là La Nhị A.

Nhà họ La ở thôn Uyển Gia, cách trường tiểu học hơi xa, Nhị A ngày nào cũng phải đi bộ hơn một tiếng để đến trường và tan học về nhà.

Điều kiện của gia đình cô bé không tốt, bố bị bệnh, mẹ mất sớm, cô bé bằng tuổi Giảo Giảo, song đã đảm đương hầu hết việc nhà trong gia đình, ngoại trừ công việc đồng áng nặng nhọc, em có thể làm tất cả các việc khác.

"Sao em vẫn chưa về nhà?" Tuệ Tử hỏi.

"Em..." Vẻ mặt của La Nhị A ngẩn ngơ, ánh mắt không chút tiêu cự.

"Có phải có tâm sự gì không? Em có muốn nói với cô giáo không?" Tuệ Tử kéo ghế ngồi bên cạnh cô bé, cô nhẹ nhàng hỏi.

La Nhị A nhìn Tuệ Tử một cách bất lực, cô bé nhận được cái nhìn khích lệ từ Tuệ Tử.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn tìm cơ hội để nói chuyện với cô bé này, hôm nay là một cơ hội tốt.

Tuệ Tử chọn đến trường tiểu học dạy thay, ngoài việc muốn xử lý Lý Hữu Tài ra, thì mục đích còn lại chính là cứu La Nhị A.

"Chị tránh xa nó ra, trên người nó có rận đó!" Giảo Giảo cất cuốn sách bài tập vẽ đầy hình chú lùn đi, bước tới kéo Tuệ Tử.

Trước khi khi giáo viên chủ nhiệm còn ở đây, Giảo Giảo vẫn còn che che giấu giấu, tranh thủ lúc giáo viên không chú ý sẽ vẽ vời. Bây giờ chị dâu đến rồi, nó chẳng buồn che đậy nữa, hôm nay còn mang cả "kẹo mυ'ŧ" anh trai mua đến lớp học.

Ngậm kẹo mυ'ŧ vẽ chú lùn, dường như là người có đặc quyền nhỏ.

"Chị nhìn cổ nó trông có khác gì trục bánh xe không, đừng có rước rận của nó về nhà!"

Câu nói của Giảo Giảo khiến La Nhị A mím chặt môi, cô bé cầm chiếc cặp rách nát bước ra ngoài.

"Ngày mai đừng quên mang củi đấy, cả lớp chỉ có mình mày không đem!" Giảo Giảo hét lên sau lưng La Nhị A.

La Nhị A càng bước nhanh hơn.

"Sau khi về nhà chị sẽ nói chuyện với em về vấn đề cư xử lịch sự lễ phép." Bây giờ Tuệ Tử không quan tâm nổi đến việc giáo dục cô em chồng này nữa, cô phải đuổi theo Nhị A để nói mấy câu.

Vừa ra khỏi lớp học thì đυ.ng phải một "bức tường".

"Đây chẳng phải là cô giáo Trần sao? Lại còn ôm ấp yêu thương nữa chứ."

"???" Cái tên côn đồ này sao lại xuất hiện ở trường chứ?

"Thấy hai người cứ lề mà lề mề nên anh đi vào xem sao." Anh đợi ở cổng một lúc, không thấy cô ra ngoài nên anh đành đi vào thôi.

"Chờ em chút." Tuệ Tử ngó lơ Vu Kính Đình, đuổi theo Nhị A.

"Cho em này." Tuệ Tử lấy từ trong túi ra một đôi tất bông mới tinh, nhét vài tay La Nhị A.

Đứa bé này đi giày không đi tất mấy hôm nay rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhất định rất khó chịu.

"Cho...em?" La Nhị A có chút kinh ngạc nhìn Tuệ Tử.

"Ôi cái đồ phá của, phí dạy thay không đủ không đủ để tặng quà đúng không?"

Vu Kính Đình lấy từ trong túi ra một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa ném vỏ khắp nơi.

"Đúng vậy, quá phá của... Anh, sao anh lại đánh em?"

Vu Kính Đình đánh vào sau gáy em gái mình.

"Cô ấy là chị dâu mày, anh nói thì được, chứ mày thì không được nói!"

Vu Giảo Giảo cướp hết đống hạt dưa, đá cho anh nó một cái rồi chạy ra thật xa, sau đó làm mặt quỷ với anh.

"Gặp phải khó khăn thì em có thể nói với cô giáo, nếu em cảm thấy ở trường không tiện nói thì đến nhà cô... Hôm nay em theo cô về đi!"

"Tới nhà cô?!" La Nhị A kinh ngạc.

"Ừ, quần áo của em đều rách rồi, để cô may lại giúp em."

"Không cần cô quản." La Nhị A nhanh chóng xoay người chạy đi lúc nước mắt rơi xuống.

Tuệ Tử mím chặt môi nhìn bóng dáng khuất dần của cô bé.

Không biết bản thân sống lại vào thời gian này có còn kịp để thay đổi lịch sử không, phản ứng của Nhị A khiến cô cảm thấy rất bất an, lo lắng rằng cô đã trở lại muộn rồi.

"Sao em lại quan tâm đến con bé đó thế?" Vu Kính Đình đi qua ôm Tuệ Tử, anh phát hiện thái độ của Tuệ Tử dành cho La Nhị A rất khác biệt.

Tuệ Tử đẩy anh ra .

"Đang ở trong trường, anh chú ý hình tượng cho em." Bây giờ cô là giáo viên, sao có thể lôi lôi kéo kéo ở ngay trước mặt bọn trẻ chứ.

Vẻ ngoài nghiêm chỉnh khiến cho người đàn ông khó có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Đi đến lớp học không người, sờ vào bảng đen.

Trong mắt Tuệ Tử, người đàn ông sờ vào bảng đen và nhìn chăm chú lên chữ viết bằng phấn bên trên đó...điều này thật khó chịu, ở độ tuổi không cần nỗ lực phấn đấu này thì chăm chỉ học tập đi.

Sự thật khác xa 216.000 dặm so với những gì cô nghĩ.

Đó là khoảng cách vừa đủ để Tôn Ngộ Không có thể lộn ngược trở lại.

"Tấm bảng đen này, có quá nhiều ký ức xấu về anh." Người đàn ông cực kỳ sâu 4, cực kỳ u sầu.

Khi còn đi học, anh thường xuyên bị cô giáo lôi ra đứng trước bục giảng đánh vào tay, mà hễ đứng quay mặt vào bảng là phải hết cả một ngày.

"Bục giảng này, chứa đầy những hồi ức đau khổ của anh ở tuổi trẻ ư?"

"Sớm muộn gì cũng phải làm một lần, cho em nằm bò lên bảng đen, thế thì hồi ức đau khổ của anh sẽ biến thành vui vẻ."

Vu Kính Đình vuốt vuốt cằm, nhìn Tuệ Tử một cách xấu xa.

Anh cho rằng ý tưởng này quá tuyệt vời.

Cô giáo Tiểu Trần đằng hắng giọng gọi bạn học Vu, cô giáo thích em quá đi mất... Tuyệt cú mèo luôn.

"???"

Trí tưởng tượng của cánh đàn ông ở một khía cạnh nào đó luôn là vô sự tự thông(*), có quỷ mới biết trong đầu anh chứ những gì.

(*)Vô sự tự thông: chỉ việc không có thầy dạy vẫn có thể hiểu được.

Tuệ Tử cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã thông cảm với cái tên cặn bã này, cô bước ra ngoài với sắc mặt đen sì.

"Cô giáo Trần à... Cô phải dạy kèm riêng cho em ở trong chăn đó nha... Ưm!"

Cái miệng không kiêng nể gì bị Tuệ Tử dùng tay bịt lại,lúc này, anh còn không an phận mà nháy mắt nữa chứ.

Hậu quả của việc làm càn đó là Tuệ Tử không để ý tới anh nữa.

Cô nhanh chóng bước về phía trước, Vu Kính Đình đuổi theo cô, chốc chốc lại túm lại cái cặp của cô đeo một chút.

Dáng vẻ giống hệt lúc đi học, cứ đi theo sau lưng cô làm trò phá hoại.

"Vu Kính Đình! Anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì hốt hết phân bò ở trong thôn mà ăn đi! Cứ dính theo em làm gì hả!"

Tuệ Tử bị móng vuốt không an phận của anh chọc cho điên lên.

"Em lại thầm nghĩ câu này bao nhiêu lâu vậy?" Vợ đưa lưng về phía anh thầm nghĩ câu mắng chửi, nghĩ tới đây thì chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ: Cực kỳ dễ thương.

Mặt Tuệ Tử nóng ran, cô đã nghĩ cả đêm đấy.

"Mẹ kiếp, em chọc anh cười chết mất." Vu Kính Đình vươn tay nhéo nhéo mặt cô, nếu không phải đang ở bên ngoài thì anh còn muốn cắn vào môi cô một cái.

Trước khi lửa giận của vợ bùng phát thật sự, anh thu lại tâm tư đùa cợt của mình.

"Khoảng thời gian này không an toàn, để anh đến đón em và Giảo Giảo."

Trái tim Tuệ Tử thít lại, không an toàn mà anh nói, lẽ nào có liên quan đến việc cô đến trường tiểu học cứu Nhị A lần này ư?

Nhị A đối với Tuệ Tử ở hiện tại mà nói, chính là một học sinh không có mấy liên quan, chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng đối với Tuệ Tử ở kiếp trước thì lại khác hoàn toàn.

Cảnh tượng hai người đứng trò chuyện lọt vào trong mắt Lý Hữu Tài.

Hờ hờ, hai người này sẽ ly hôn sớm thôi, chỉ cần chuyện đó xảy ra... Lý Hữu Tài trừng mắt với Vu Kính Đình qua tấm kính.

Diều mà Lý Hữu Tài không biết đó chính là, quỷ kế mà hắn nghĩ trong lòng, vừa khéo có liên quan đến mục đích Tuệ Tử đến trường dạy thay.