Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 32: Làm mù mắt rồng

"Cái miệng này của anh nhất định là lau bằng dung dịch vệ sinh hậu môn mới có thể như thế này!"

Tuệ Tử chỉ vào mũi anh, sảng khoái nói.

"Em gây sự với anh cả nửa ngày chỉ vì thế thôi à?" Cô không tức giận mà là quay lưng về phía anh để nghĩ mấy câu này sao?

"Em giỏi lắm đấy." Vì muốn nhấn nút mình giỏi, Tuệ Tử còn gật đầu.

Chẳng qua là lúc cãi nhau miệng cô không theo kịp thôi, nếu cho cô chút thời gian thì cô cũng có thể nghĩ ra những từ cay độc để khịa lại đấy. Cô cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu hiện lần này của mình.

Cô tự nhận thấy mình hung hăng nhưng lại không biết ở trong mắt anh cô đáng yêu đến nhường nào.

Vu Kính Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của cô thì yết hầu trượt một cái, thật muốn gặm...

Đi so độ chai mặt với lưu manh chính gốc ấy hả, cô còn non lắm!

"Cô ngốc. Dung dịch vệ sinh hậu môn cũng ngọt đấy, nào, cho em nếm thử xem ngọt hay không ~"

Tuệ Tử đắc ý không quá ba giây đã bị anh kéo tới hôn đến hít thở không thông, môi châu lại vô tình bị cắn phải.

"Còn dám trêu chọc lung tung, đừng trách anh không khách khí!"

"???" Cô đang đấu võ mồm rất nghiêm túc đấy, con.mắt nào của anh thấy cô trêu chọc anh?

Ánh mắt mơ màng ngơ ngác khiến tim của Vu Kính Đình lại như thủy triều dâng trào. Có một người vợ như vậy, ai mà không nghiện chứ?

"Đợi đã. Tại sao anh biết dung dịch vệ sinh hậu môn ngọt?" Cung phản xạ của Tuệ Tử tương đối dài nên giờ mới nhớ tới câu này.

"Không phải anh uống thử rồi đấy chứ?"

"Anh đã từng uống dung dịch vệ sinh hậu môn rồi mà còn hôn em?!" Tuệ Tử đột nhiên muốn đánh răng.

"Đều là chuyện khi còn bé rồi... Mẹ kiếp!!!"

Vu Kính Đình né tránh ánh mắt ghét bỏ của cô.

Không có người đàn ông nào lại muốn chia sẻ với vợ lịch sử đen tối uống dung dịch vệ sinh hậu môn khi còn bé của mình, đàn ông chân chính lại càng không.

...

Mấy ngày nay, việc làm ăn của Vương Thúy Hoa rất phát đạt.

Lý Hữu Tài đào tường nhà họ Trương, bị trưởng thôn xử phạt phải bồi thường tiền cho nhà người ta.

Sau chuyện này, nhà họ Trương trừ được cơn tức, càng thêm nể phục "ân nhân" Vương Thúy Hoa, thế nên đã nói với mọi người xung quanh rằng thím Tư liệu sự như thần , bói quá chuẩn.

Mặc dù có nhiều người tới xem bói nhưng Vương Thúy Hoa không tăng giá, nêu cao tinh thần toàn tâm toàn ý phục vụ bà con, lời lãi ít ỏi.

Vương Thúy Hoa càng thêm khẳng định Tuệ Tử vượng nhà chồng. Mới gả qua đây một tháng , vừa mang thai vừa thúc đẩy kế sinh nhai, toàn chuyện mừng chứ đâu.

Tuệ Tử ở nhà dưỡng thai mấy ngày. Sau khi cái thai ổn định, cô lại tới trường tiểu học dạy thay.

Mà cũng nhờ Lý Hữu Tài bị đánh liên tiếp khiến tâm tình cô sung sướиɠ, thai khia mới ổn định nhanh như vậy.

Cô mới sống lại có mấy ngày mà mỗi ngày Lý Hữu Tài đều ăn đòn với tần suất hai bữa nhừ tử khiến tâm tình của Tuệ Tử lúc nào cũng sảng khoái.

Con người ta một khi đã xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng, câu này chẳng khác nào nói Lý Hữu Tài.

Sau khi bị vợ chồng Kính Đình đánh thì hắn lại bị người nhà họ Trương tóm được, bây giờ người trong thôn ai ai cũng din nghị sau lưng hắn, đi đâu cũng có người nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.

Lý Hữu Tài thật sự hoài nghi có khi bản thân không đủ thành kính lúc đốt tiền giấy cho linh hồn của kiếp trước, cho nên bèn sang thôn bên canh tìm đại thần làm phép. Kết quả, hắn bị người ta lừa sạch không còn một xu, cũng không biết vì sao lại xui xẻo như vậy.

Đương nhiên những chuyện này đâu thể qua được mắt Vu Kính Đình, lúc về anh còn hớn hở kể cho Tuệ Tử nghe.

Tuệ Tử lại cảm khái không thôi.

Lý Hữu Tài sống lại một lần cũng không khôn lên cho được, mà cũng chẳng biết tu tâm dưỡng tính, cứ nhất định muốn tìm đường tắt, đốt chây giai đoạn. Vì vậy, số phận chỉ đến thế mà thôi.

Lý Hữu Tài cứ thế tiêu hết tiền trong nhà. Mà ba tháng nữa là Tết rồi, còn không biết đường mà kiếm tiền đến đồ Tết cũng chẳng sắm nổi. Vì vậy hắn chỉ còn cách đi vào vết xe đổ của kiếp trước, đến đội sản xuất làm kế toán, biển thủ chút tiền lương.

Đội sản suất cách trường tiểu học mà Tuệ Tử dạy thay không xa. Mỗi ngày khi cô đi làm ngang qua đều có thể nhìn thấy Lý Hữu Tài ôm tách trà lớn đứng trước cửa sổ mà si mê nhìn cô.

Tuệ Tử vừa nghĩ đến nơi góc tối có ánh mắt nhìn trộm mình là đã nổi cả da gà, nhưng để sớm ngày tống đưa Lý Hữu Tài vào tù ăn cơm nhà nước nên cô chỉ có thể cố nhẫn nhịn.

Không biết là do cảm thấy ghê tởm Lý Hữu Tài hay là phản ứng khi mang thai mà hai ngày nay Tuệ Tử ăn cái gì nôn cái đó, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gầy rộc đi trông thấy.

Nhưng trong mắt Lý Hữu Tài thì đó lại là minh chứng cô sống khổ sống sở ở nhà họ Vu. Chính vì thế mà ý tưởng phá hủy nhà họ Vu, giải cứu Tuệ Tử giỏi làm ăn cứ thế ăn sâu vào máu, đâm chồi nảy lộc trong máu Lý Hữu Tài.

Thế nên hắn luôn tìm mọi cơ hội lượn lờ trước mặt cô, hắn lượn qua lượn lại trước mặt cô bao lần thì cô lại càng ghê tởm buồn nôn từng ấy lần.

Còn Vu Kính Đình nhìn thấy Tuệ Tử gầy đi thì vô cùng lo lắng.

Hai ngày nay, lợn trong nhà cũng xảy ra chuyện. Vương Thúy Hoa thở dài than ngắn, hai mẹ con than thở với nhau.

Người sầu vì vợ tụt cân, người thì buồn vì lợn trong nhà không béo lên được.

"Còn ba tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán, gϊếŧ lợn bây giờ thì sớm quá, không thể tiếp tục để lợn tụt cân như vậy được. Mỗi ngày cho lợn ăn thêm hai bữa đậu xem có béo lên được hay không."

Lời này của Vương Thúy Hoa lại khiến Vu Kính Đình nảy ra ý tưởng. Anh vỗ ót một cái, đúng vậy, phải tìm đồ ăn bồi bổ cho vợ.

Tuệ Tử nôn nghén dữ lắm, chỉ ngửi thịt dê sữa dê thôi cũng nôn, trứng gà trứng ngỗng cũng không muốn ăn, ăn vào là nôn sạch. Nói chung là những thứ có dinh dưỡng đều ăn không vào, sụt rất nhiều cân. Vu Kính Đình quyết định vẽ rồng điểm mắt, ra tay xuất kiếm!

Tuệ Tử đi làm về, vừa vào nhà đã bị bịt mắt.

"Vợ, em ăn cái này xem." Vu Kính Đình đặt đồ tẩm bổ trong tay lên môi cô.

Tuệ Tử khịt khịt mũi ngửi, mùi khen khét, nhưng lại rất thơm.

"Cái gì vậy?"

"Đồ ngon đấy."

Tuệ Tử cắn thử, "đồ ngon" to bằng hạc lạc, rất thơm.

"Ngon không vợ?"

"Ùm, ngon. Rốt cuộc đây là cái gì ?" Tuệ Tử mở mắt ra thấy trên bếp bày một hàng đậu trắng xám thì cảm thấy khá quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra là cái gì.

"Kén nhộng đấy. Anh phải vào núi tìm từng cây một, không dễ đâu."

Cố gắng tìm nửa ngày, cũng nhặt được một đĩa, vô cùng mất thời gian và mất sức.

Kén nhộng...

Đó chẳng phải là kén của sâu bướm sao?

Tức thì Tuệ Tử biến sắc.

Sâu bướm vô cùng nhiều lông, nếu bị đốt thì vừa đau vừa ngứa.

Vài mùa đông, bướm kết kén và treo trên cây, đó chính là kén nhộng.

Mặc dù thứ này có giá trị dinh dưỡng rất cao, mùi cũng rất thơm, còn có thể dùng làm thuốc, nhưng cho dù ngon đến đâu thì cũng không ngăn được hình ảnh nó biến thành sâu với bộ lông dài nhúc nhích.

Dạ dày của Tuệ Tử đột nhiên cuộn trào, cô bụm miệng chạy vọt ra ngoài.

"Mau vứt chúng đi! Đừng để em nhìn thấy!" Tuệ Tử đứng ngoài sân hét lên.

Vu Kính Đình vốn định tuốt kiếm vung tuyệt chiêu, điểm mắt cho rồng, nào ngờ làm quá lố, thành ra làm mù mắt rồng.

Bữa tối, vì buồn nôn nên Tuệ Tử chỉ ăn hai miếng rồi thôi. Buổi tối cô còn nằm mơ bị một đàn sâu bướm đuổi theo, dẫn đầu là con sâu có khuôn mặt rất giống Vu Thiếc Căn.

Sáng hôm sau, cô đi làm với hai mắt thâm quầng.

Vu Kính Đình có lòng tốt ai dè lại gây họa, vừa bị Vương Thúy Hoa đuổi theo đánh đập, vừa bị vợ ruồng rẫy.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, anh phải xây dựng lại hình tượng sắp lung lay của mình trong lòng vợ. Dâng món ngon dân dã thất bại, anh còn có chiêu khác.

Vu Kính Đình đứng trước nhà Lý Hữu Tài vuốt cằm. Anh nhớ mỗi lần đánh Lý Hữu Tài, hình như vợ đều rất vui?

Cô mà vui thì còn lo ăn uống không vào sao?

Nhưng mà cứ thẳng thừng xông tới nhà người ta đánh người thì không được. Xuất quân phải có lý do. Chẳng phải trong mấy bài bình sách có nói sao, hai nước trước khi có giao chiến thì phải có hịch văn đấy còn gì?

Nhưng lấy cớ gì bây giờ? Vu Kính Đình bắt đầu suy nghĩ.

Cùng lúc đó, Lý Hữu Tài cũng không kiềm chế được nữa. Từ lúc sống lại đến bây giờ, trong nhà nghèo đến nỗi không có một miếng sườn để ăn. Đây là cuộc sống của con người sao?

Hắn phải nghĩ ra một cách để chia cắt Vu Kính Đình và Tuệ Tử, giải cứu Tuệ Tử - người có thể kiếm tiền - khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Đến lúc đó, hắn còn phải lo không có sườn để mà ăn sao?

Thế là, mưu hèn kế bẩn nảy lên trong lòng Lý Hữu Tài.