Giảo Giảo bước vào nhà, lập tức bị dọa cho choáng váng.
Tuệ Tử cầm kéo cắt hai bím tóc vốn dĩ đã sắp dài đến thắt lưng của cô. Mái tóc bây giờ của cô chỉ vừa chạm đến bả vai, gắng sức cũng có thể chải được một búi tóc nhỏ. Nhưng không còn hai bím tóc này cảm giác cả người đều sảng khoái.
"Chị...chị không đau lòng sao?" Giảo Giảo sờ hai cái sừng nhỏ của mình, ai muốn động đến tóc của cô bé thì cô bé sẽ lập tức cắn người đó.
Chị dâu lại nỡ cắt mái tóc dài như vậy sao?
"Ừm, nếu cứ do dự ngược lại còn rắc rối thêm." Kiếp trước Tuệ Tử đã để tóc ngắn, cho nên không có gì không quen cả.
Hôm qua Vu Kính Đình đốt giấy báo nhưng lại không cẩn thận đốt phải một nhúm tóc của cô, nếu giữ lại bím tóc thì cũng là một bên dài một bên ngắn, không bằng cứ cắt ngắn hết.
"Lát nữa bán tóc rồi mua sườn heo cho em ăn." Tuệ Tử cất bím tóc đã cắt vừa nãy.
Giảo Giảo cho rằng do mình cứ luôn mè nheo đòi ăn sườn heo, khiến chị dâu sốt ruột, cho nên chỉ có thể bán tóc kiếm tiền. Mắt cô bé đỏ lên, nhìn Tuệ Tử nghẹn ngào thật lâu.
"Thật ra em không ăn cũng được..."
Vẻ mặt xoắn xuýt của cô bé làm cho Tuệ Tử thấy buồn cười.
"Vậy làm sao bây giờ? Không ăn thì cũng đã cắt mất rồi, cũng không thể nối lại được mà."
"Vậy em...em giúp chị cho heo ăn, cũng sẽ cho ngỗng ăn, dù sao thì em cũng không nợ chị."
Tuệ Tử cười híp mắt, không vạch trần sự quật cường của cô nhóc.
Vu Kính Đình gánh hai thùng nước trở về, siêng năng đổ đầy thùng nước. Nhưng khi anh nhìn thấy mái tóc ngắn của Tuệ Tử thì bị đả kích lớn.
Biểu cảm kích động của hai anh em nhà này sao giống nhau thế, đều cho rằng Tuệ Tử cắt tóc là do mình.
"Anh đi chẻ củi đây." Vu Kính Đình chột dạ.
"Em đi cho heo ăn!" Giảo Giảo cũng chột dạ.
Tuệ Tử kéo Vu Kính Đình lại.
"Kiểu tóc này của em có đẹp không?" Tuệ Tử hỏi anh.
"Đẹp lắm." Vu Kính Đình trả lời trái lương tâm. Không khác gì bị chó gặm, trình độ cắt tóc của cô quả thật là không tốt lắm.
"Anh có biết khi anh nói dối thì mắt anh chớp rất nhanh không?" Tuệ Tử đưa kéo và lược gỗ cho anh, coi nói: "Sửa giúp em, sửa ngay ngắn thì em sẽ tha thứ cho anh."
Vu Kính Đình cẩn thận từng li từng tí sửa giúp cô, anh cắt rất chậm, bàn tay to ấm áp thỉnh thoảng sượt qua gò má của Tuệ Tử, chân tay vụng về nhưng lại nhẹ nhàng nâng niu.
"Anh, anh có chút giống cái gì ấy..." Giảo Giảo nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó tìm được từ miêu tả vô cùng thích hợp:"Gấu chó ôm đậu hũ."
"Phụt!" Tuệ Tử bị chọc cười.
Vu Kính Đình thẹn quá hóa giận, khua kéo với Giảo Giảo.
"Anh thấy em mới là con gấu đấy! Cái miệng nhỏ nói nhiều này, nên cắt luôn chùm tóc của em cho rồi!"
"Đừng mà!" Giảo Giảo che hai chùm tóc nhỏ trên đỉnh đầu, nói: "Dù sao em cũng vừa mới đuổi cổ Lý Hữu Tài giúp anh đấy."
Vu Kính Đình dừng lại, Tuệ Tử kinh ngạc.
"Hắn tìm em làm gì?"
Giảo Giảo nói ra chuyện Lý Hữu Tài chặn cô lại móc hai viên kẹo từ trong túi ra.
"Anh, anh nói xem kẹo này của anh ta có thuốc chuột không nhỉ?"
Vu Kính Đình nhận lấy viên kẹo, sau đó soi dưới ánh mặt trời, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đúng vậy, có độc đấy." Anh bóc vỏ viên kẹo ra, thuận tay đút vào miệng Tuệ Tử : "Khiến gái có chồng trúng độc mà chết, anh sẽ gian ... Á!"
Tuệ Tử tức giận lụi cho anh một cùi chỏ vào bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Không biết xấu hổ mà, trước mặt con nít mà nói những lời không đâu thế này!
"Sẽ hèn cái gì ạ?" Giảo Giảo không hiểu, cô bé không phân biệt được sự khác biệt giữa gian da^ʍ và hèn hạ.(*)
(*) Đồng âm, 奸 [ jiān ]: gian da^ʍ và 贱 [ jiàn ] : hèn hạ .
"Chị dâu em vừa mới thử độc cho em rồi đấy, không sao cả, có thể ăn được, viên còn lại thưởng cho em."
"Cảm ơn anh."
Tuệ Tử khinh bỉ nhìn Vu Kính Đình, tên này lừa lấy kẹo của con nít, lại còn lừa cho đứa nhỏ cảm ơn anh nữa, không biết xấu hổ mà.
"Lý Hữu Tài dò xét chuyện nhà chúng ta là đang muốn tính toán gì đây?" Vu Kính Đình hỏi.
"Em nói rồi, anh đừng tức giận làm gì. Khả năng cao là hắn muốn tính kế em để em bỏ đứa nhỏ."
Tuệ Tử hiểu rõ Lý Hữu Tài tận xương tủy, chỉ cần hắn vừa cong mông thôi là cô đã biết hắn muốn đi mấy cục phân.
"Đánh thế là nhẹ rồi." Vu Kính Đình đột nhiên nhớ tới gì đó: "Tối hôm qua anh muốn đánh hắn, sao em ngăn chặn? "
"Lý do cũng giống bây giờ em ngăn anh đánh hắn, chính là hắn không biết chúng ta đã phát hiện ra hắn, cũng không biết Giảo Giảo đã nói hết cho chúng ta. Chúng ta có rất nhiều cơ hội dạy hắn làm những, mà hắn lại không biết chúng ta đã nhìn thấu tất cả."
Tuệ Tử không mua Lý Hữu Tài biết mình sống lại, nếu bị hắn nhìn thấu ở thời điểm quan trọng thì sẽ rất khó để tống hắn vào tù.
Tuệ Tử vẫn luôn cho rằng, chỉ có bị tống vào ăn cơm tù và chịu giáo dục lại của Đảng mới là kết cục tốt nhất cho những kẻ ác.
"Thủ đoạn của vợ anh nhiều thật đấy, chậc." Vu Kính Đình cũng không hài lòng lắm, những người có tri thức này cứ âm thầm đến rồi âm thầm đi, làm sao có thể đánh một trận để hả giận đây?
Anh vô cùng tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy mái tóc đã cắt ngắn của Tuệ Tử thì lại miễn cưỡng kìm lại, chột dạ.
Trong lúc ăn sáng, Vương Thúy Hoa đã tổ chức một cuộc họp gia đình.
Tường rài phía Tây của căn nhà bị lỏng nhưng lại không rõ nguyên nhân.
Tuệ Tử nhìn Vu Kính Đình đầy sâu xa, còn Vu Kính Đình nhìn trần nhà.
"Tường nhà họ Trương hình như cũng bị đổ rồi, mẹ thấy nhà bọn họ mang chút xi măng và gạch về đấy. Thiếc Căn con đi hỏi thăm là tốn bao nhiêu tiền, nếu không thì nhà chúng ta cũng xây được tường gạch."
Trái tim của Tuệ Tử khẽ nhói.
Nhà họ Trương kế bên nhà của Lý Hữu Tài.
Tuệ Tử có bóng ma tâm lý với chữ "tường" này.
Tuy rằng nhà họ Vu không có một người lao động chân chính nào, nhưng mà Vu Kính Đình, người lao động "không chân chính" này lại luôn có cách kiếm tiền. Cho nên việc xây tường gạch không quá khó với nhà họ Vu.
Ở kiếp trước, Lý Hữu Tài có thể giở trò và chôn vòng tay tro cốt của Tuệ Tử trong tường nhà họ Vu là bởi vì nhà họ Vu chuyển đi rồi, ngày thường không sống ở quê nhà.
Tuệ Tử tin rằng, không chỉ bản thân mình mới nhạy cảm với tường nhà, mà Lý Hữu Tài nhìn thấy hàng xóm xây tường, chắc chắn cũng sẽ không làm ngơ.
"Mẹ, nhà họ Trương có tìm mẹ để tính ngày xây lại tường chưa?"
"Chuyện này cũng không phải là chuyện bất chính gì, không cần xem hay tính gì cả."
"Cũng là hàng xóm láng giềng cả, mẹ đi xem thử xem sao. "
Vương Thúy Hoa nghĩ thử, cảm thấy cũng được đấy chứ. Bà đi dạo một vòng kiếm trứng gà cũng chẳng cần sữa dê, cho một ân tình là được.
Ăn com xong, Vu Kính Đình kéo Tuệ Tử vào trong phòng, đè cô lên cửa hôn một hồi, cảm thấy thỏa thích rồi mới nói.
"Vợ anh lại nhen nhóm ý nghĩ xấu xa gì đây hả?"
Anh không tin là Tuệ Tử tự dưng lại vô duyên vô cớ kêu mẹ anh đi kết giao tình cảm với hàng xóm, thông qua mấy lần hai người bắt tay xử lý Lý Hữu Tài, Vu Kính Đình đã phát hiện ra một bộ mặt không ai biết của vợ mình.
"Đợi đến khi tường nhà họ Trương được xây lên, anh cứ làm thế này..." Tuệ Tử thì thầm vào tai của Vu Kính Đình .
"Lại phải trùm bao bố sao? Chúng ta không thể chặn đầu rồi đánh hắn một trận nhừ tử sao?" Vu Kính Đình thấy cô lại muốn mình đánh Lý Hữu Tài thì không hài lòng lắm.
Tay Tuệ Tử nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn, cô cụp mắt. Vu Kính Đình vừa nhìn mái tóc ngắn này của cô, trong lòng lại dâng lên áy náy.
"Được rồi mà, anh đi là được rồi mà?"
Tuệ Tử nhìn biểu cảm không bằng lòng này của anh, e là khiến anh nghẹn đến hỏng mất rồi, cô nhỏ giọng dặn dò.
"Em đâu có nói là trùm bao bố thì không thể đánh hắn quang minh chính đại đâu, nhưng mà anh phải chờ đến khi tường của nhà họ Trương xây xong rồi mới ra tay với hắn."
Dù có bị đánh chết thì Lý Hữu Tài cũng không ngờ Tuệ Tử dùng lại mánh khóe cũ với hắn, còn phải "cảm ơn ngược lại" , tái hiện lại cảnh tượng hôm qua!
Hai vợ chồng trẻ trao đổi ánh mắt, dần tăng thêm sự ăn ý.
Tình cảm vợ chồng lại thành lập dựa trên việc hủy hoại Lý Hữu Tài, giống với tình đồng chí.
"À đúng rồi, tối hôm qua anh mới nói được một nửa, anh còn chưa nói cho em biết việc anh đổi tên tại sao lại là vì em vậy?"