Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 26: Bị khen đến nỗi xuất hiện gánh nặng hình tượng

"Nietzsche là ai cơ?"

"Tác giả viết câu nói này."

"Chứ không phải mẹ vợ anh nói hả?"

Nếu không phải mẹ vợ, thì phải chửi mới được.

"Đầu óc tác giả này bị khùng. Làm gì chẳng được, cứ nhất quyết ngó xuống vực sâu, rảnh rỗi sinh nông nổi hả? Chỉ có người chán sống rồi mới đứng bên bờ vực, có đi tiểu thì cũng phải tránh xa khu vực nguy hiểm chứ, đứng trên vách núi xả một bãi, rồi ngã xuống dưới thì làm sao?"

Tuệ Tử thở dài, người học thức, kẻ bần nông , nói chuyện với nhau cũng khó mà hiểu được.

Nhưng nhắm mắt lại suy nghĩ, những lời nói tưởng như rất tục tĩu này, vậy mà lại làm cho người ta không dằn lòng được phải ngẫm về nó.

"Em hiểu rồi."

"Hiểu gì?" Bàn tay không an phận của Vu Kính Đình đang nôn nóng muốn hành động, không cho anh đưa vào trong, vậy thì sờ qua chút chắc được chứ nhỉ?

"Anh muốn biểu đạt rằng, đừng dùng cách thức sai lầm để đối phó với người hoặc sự việc sai lầm. Điểm này có ý nghĩa giống với tác giả diễn đạt đó, không, trình độ của anh còn giỏi hơn."

Tài nữ bậc nhất của trấn Vương Gia có năng lực đọc hiểu đạt max điểm. Một câu chuyện đi tiểu nơi vách núi của anh, qua miệng cô lại được phát triển thành tư tưởng sâu sắc.

Vu Kính Đình bắt không khí, anh chỉ muốn sờ chút thôi, sao cảnh giới lại nâng cao lên rồi?

"Những con người từng làm tổn thương đến chúng ta, làm những việc đáng hận nhất, không chỉ tổn thương chúng ta mà còn muốn biến chúng ta trở thành người như bọn họ, dây dưa với kẻ xấu lâu ngày thì chúng ta sẽ biến thành người xấu."

Mạch suy nghĩ bị bế tắc của Tuệ Tử đã sáng tỏ sau khi nghe anh nói dăm ba câu.

"Anh đã dùng thứ nhìn thì thấy thô tục như nướ© ŧıểυ để diễn đạt hàm ý thâm sâu."

"..." Hàm ý gì? Tiểu nhiều, hay mắc tiểu, tiểu không hết?

"Không thể lấy ác trị ác được, dùng cách chính trực ngay thẳng để tấn công tiêu diệt mới là điều chúng ta cần làm."

Tuệ Tử được mở rộng tầm mắt, nhiệt huyết sôi trào.

Đèn được bật sáng, Vu Kính Đình đặt tay lên trán cô.

"Sốt rồi hả?" Sốt đến mức nói lảm nhảm rồi!!!

"Em không sốt! Em đã nghĩ thông một chuyện!" Hai mắt Tuệ Tử sáng lấp lánh.

Cô không muốn bị giam trong thù hận, không muốn biến thành người nham hiểm, hèn hạ giống như Lý Hữu Tài.

Cô phải đường đường chính chính dùng ánh mắt phê phán mà thương hại cho linh hồn bẩn thỉu đê hèn của Lý Hữu Tài, cô phải tự tay tống Lý Hữu Tài vào tù, hắn ta quay trở về thì đã sao!

Mối thù của kiếp trước để kiếp này báo , đưa Lý Hữu Tài vào đồn gặm bánh ngô chính là mục tiêu của cô.

"Kính Đình, em phát hiện anh là người có chiều sâu. " Tuệ Tử chỉ cảm thấy người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ và quần cộc rộng rãi tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn sáng chói.

Đến cả lông chân cũng mang biểu tượng của trí tuệ.

Người thông minh không phải người nổi bật, người thông minh là người bình thường!

Hình tượng phóng túng không chịu gò bó, tư tưởng cởi mở mà không làm hạ thấp bản thân, chẳng phải là nhà triết học ở ẩn giữa nhân gian sao?

"Giờ em mới phát hiện ra à?" Vu Kính Đình phổng mũi.

Những cái khác nghe chẳng hiểu gì, nhưng khen anh thì thích nghe chứ.

"Sau này chúng ta nói chuyện nhiều hơn đi, em thấy anh không phải đàn ông tồi, không tôn trọng phái nữ đâu." Tuệ Tử nhắm mắt lại dựa vào người anh.

Bị ép "đọc hiểu" quá nhiều đạo đức không thuộc về mình, người bình thường đã đỏ mặt từ lâu rồi. Nhưng Vu Kính Đình thì đâu phải người bình thường.

"Câu này em nói cũng đúng, nhàn rỗi không có việc gì cũng đừng nhìn chằm chằm xuống vực sâu, em nhìn anh nhiều vào này."

Ôm eo nghiêm chỉnh đứng đắn, nhẫn nhịn ham muốn dịch lên trên bóp vài cái. Không thể bóp bừa được, muốn bóp cũng phải đợi đến lúc cô ngủ say - anh đã bị khen đến nỗi xuất hiện gánh nặng hình tượng đàn ông tốt rồi.

Ngày hôm sau.

Vương Thúy Hoa cảm thấy đồ hộp này rất hữu ích nên sai Giảo Giảo cầm cái rổ nhỏ tới hợp tác xã mua, dự định trữ thêm một lon nữa để chuẩn bị cho nhu cầu bất ngờ.

"Giảo Giảo! "

Lý Hữu Tài gọi Giảo Giảo.

"Có phải chị dâu em bị ốm không?"

"Quan tâm chị dâu tôi như vậy sao? Để tôi nói cho anh trai tôi biết."

"Ê, đừng đi! Cho em cái này." Lý Hữu Tài móc ra một viên kẹo, mắt Giảo Giảo sáng lên, đưa tay muốn nắm lấy.

"Em nói cho anh biết, hai ngày nay chị dâu em có gì khác thường không?" Lý Hữu Tài nắm chặt tay, không cho Giảo Giảo lấy kẹo.

Tối qua hắn đi đốt tiền giấy, cảm thấy đã tiễn linh hồn Tuệ Tử đi, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm nên hắn nghĩ đến việc bắt đầu tìm hiểu tin tức từ đứa con út của nhà họ Vu.

"Anh đang nói về cái gì vậy?" Giảo Giảo hỏi.

"Cô ấy có khóc hay không? "

"Khóc hay không liên quan quái gì đến anh?"

Lý Hữu Tài bỗng cạn lời, trong lòng thầm mắng con nhóc nhà họ Vu thật đáng ghét, vẻ ngoài giống hệt anh trai nó, tính cách cũng vậy. Cái mồm chả nói được gì nên hồn, chẳng trách kiếp trước bị túm ra chỗ cây ngô rồi abcxyz, đáng đời!"

"Chị dâu của em luôn nói với anh rằng anh trai em đánh mắng cô ấy, cô ấy rất khó chịu khi ở trong nhà em. Anh là bạn cùng lớp của cô ấy, tất nhiên phải quan tâm."

Lý Hữu Tài cố ý bịa đặt lời nói dối, ngóng trông Giảo Giảo truyền lời này đến tai Vu Kính Đình hoặc là thím Tư.

Hắn muốn khiến Tuệ Tử không thể sống thoải mái ở nhà họ Vu, như thế hắn ra mặt dụ dỗ một phen, Tuệ Tử chắc chắn sẽ rời ổ sói kia rồi đi với hắn.

"Một viên kẹo? Tôi không nói, đây là chuyện của anh trai và chị dâu tôi, tôi là con nít ranh không giữ được mồm mình sao?"

Lý Hữu Tài cắn răng lấy ra thêm một viên nữa.

"Như thế được chưa, em nói cho anh biết đi, cũng vì tốt cho anh trai và chị dâu của em mà."

"Chị dâu tôi vẫn như vậy, sáng nay còn khóc, làm cho anh trai tôi mắng chửi rất lâu."

Lý Hữu Tài nghe xong thì yên tâm. Tuệ Tử mạnh mẽ không thể nào khóc lóc, người khóc lóc nhất định là Tuệ Tử nhát gan mập mạp khi còn trẻ.

Hắn đưa kẹo cho Giảo Giảo, dặn dò: "Sau này chị dâu với anh trai em có chuyện gì thì nói anh biết, anh sẽ mua kẹo cho em."

"Được, hai viên."

Khi Giảo Giảo rời đi, Lý Hữu Tài cười khẩy. Nhãi con quá dễ lừa gạt, hai viên kẹo đã mua chuộc được nó.

Ban đầu có năm viên kẹo. Vào ngày hắn sống lại, hắn bỏ ra ba viên để mua chuộc những đứa trẻ trong thôn.

Theo quỹ đạo kiếp trước, Liễu Lạp Mai dẫn Tuệ Tử đến bệnh viện, Vu Kính Đình phát hiện không thấy cô bèn đi tìm, sợ Tuệ Tử bỏ đi.

Ngày hôm đó, Lý Hữu Tài sống lại.

Hắn đi qua đi lại trong thôn, mừng như điên cảm tạ ông trời đã cho hắn một cơ hội để trở lại!

Hắn lang thang đến trước cửa nhà họ Vu thì bị Vu Kính Đình đang định vào nhà nhìn chằm chằm.

Vu Kính Đình thấy hắn lén lén lút lút, nghi ngờ hắn muốn cám dỗ Tuệ Tử bèn đi theo Lý Hữu Tài, muốn tìm cơ hội đánh hắn.

Trên đường lại gặp phải một người không ưa Vu Kính Đình, chưa nói câu nào đã bắt đầu đánh nhau rồi.

Lý Hữu Tài ở bên cạnh sốt ruột không muốn như vậy.

Lịch sử đã thay đổi chỉ vì hành động vô tình của hắn.

Lý Hữu Tài chắc chắn nếu Vu Kính Đình không tự đến bệnh viện trông thấy Tuệ Tử đi phá thai, hắn sẽ không đập bệnh viện, không đập bệnh viện sẽ không bị bắt, Tuệ Tử sẽ không bỏ đi.

Hắn lấy kẹo mua chuộc đứa trẻ con thông báo cho Vu Kính Đình đến bệnh viện, ai biết Vu Kính Đình đi nhanh như bay đến bệnh viện...

Vậy mà con của Tuệ Tử lại vẫn còn.

Lịch sử tạm thời thay đổi một chút nhưng Lý Hữu Tài cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Hắn đã dùng kẹo mua chuộc Giảo Giảo, còn sợ không có cơ hội để cho con của Tuệ Tử bị sẩy rồi đi cùng hắn sao?

Giảo Giảo cầm lấy viên kẹo, vừa đi vừa trợn trắng mắt.

"Hai viên kẹo mà muốn mua chuộc tôi? Mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết đã lừa Bạch Tuyết như vậy đấy. Lúc về phải đưa kẹo cho anh trai xem có thuốc chuột hay không!"

Đúng là không phí công nghe mấy câu chuyện trước khi đi ngủ.

Tuệ Tử sợ Giảo Giảo ngốc nghếch giống công chúa trong chuyện cổ tích, kể xong câu chuyện còn dặn dò cô bé hai câu. Cái gì kẻ xấu cho thì không được ăn bừa, kẻ xấu hỏi đông thì cứ nói tây, không nên học theo Bạch Tuyết , ham ăn nên hết lần này đến lần khác đều tự tìm đường chết.

Giảo Giảo nhớ kỹ, cũng áp dụng với Lý Hữu Tài.