Có bốn nam sinh xô đẩy ở phía sau ba người, Khương Nhan nhìn về phía sau một cái, cười “phốc xuy”, hẹp hòi nói: “Hạ Hạ, có người muốn tỏ tình với cậu.”
Liễu An An cũng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu lại, nghiêm túc gật đầu đánh giá: “Nam sinh ở giữa rất trắng trẻo, rất đẹp trai, Hạ Hạ cảm thấy thế nào?” Nói xong còn dùng cùi chỏ chạm vào Ôn Hạ, đôi mắt chớp chớp vài cái .
Ôn Hạ nghiêng đầu ném cho cô ấy cái nhìn cảnh cáo, Liễu An An hướng về phía cô cười “hắc hắc”.
Ôn Hạ nói: “Đã đến lúc trở lại lớp học.”
Cô kéo hai người bọn họ xoay người lại, để tránh mặt đối mặt với nam sinh phía sau, cố ý vòng qua bãi cỏ xanh giả.
Mơ hồ nghe thấy một nam sinh thúc giục: “Tôn Thần nhanh lên, Ôn Hạ sắp đi rồi.”
Một giây sau, vẫn là giọng nói của nam sinh này, gọi cô lại: “Ôn Hạ, Tôn Thần có việc muốn nói với cậu.”
Các bạn học khác trên sân thể dục nghe thấy giọng nói thì nhìn về phía này, có hai nữ sinh đang ở phía trước đám người Ôn Hạ, vì muốn xem náo nhiệt mà cố ý dừng lại.
Liễu An An và Khương Nhan cười đến mức mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, dáng vẻ chuẩn bị xem kịch.
Liễu An An cười xấu xa nói: “Hạ Hạ, dáng vẻ của cậu ta cũng không tệ lắm, không suy nghĩ một chút sao?”
“Liễu An An! Có tin tớ nói với anh trai cậu là cậu trốn học trong lớp không?” Ôn Hạ cho cô ấy một ánh mắt uy hϊếp.
Liễu An An lập tức giơ tay đầu hàng, nịnh nọt nói: “Hạ Hạ, tớ sai rồi, tớ sai sâu sắc, phải tỉnh táo lại và suy nghĩ thật sâu.”
Lúc này, nam sinh trong miệng Liễu An An nói rất trắng đứng trước mặt Ôn Hạ, còn chưa nói gì thì tai đã đỏ bừng.
Liễu An An và Khương Nhan nhịn cười.
Bây giờ cũng có nhiều bạn cùng lớp nhìn về phía này.
Nam sinh Tôn Thần từ phía sau lấy ra một hộp sôcôla đưa cho Ôn Hạ, lắp bắp nói: “Ôn Hạ, tớ thích cậu, cậu... Cậu có thể làm bạn gái tớ không?”
Sôcôla rất đắt tiền, một hộp hai mươi hoặc ba mươi nhân dân tệ.
Ôn Hạ: “...”
Đột nhiên cô nhớ tới lúc cô tỏ tình với Tần Mặc, cũng mua một hộp sôcôla, kết quả Tần Mặc lạnh lùng trả lời cô một câu, bạn học, học cho thật tốt.
Sau khi kết hôn, cô vẫn canh cánh trong lòng, sau đó Tần Mặc giải thích, anh đang khuyên nữ sinh lạc lối trở về con đường đúng đắn.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Bạn cùng lớp, cố gắng học tập chăm chỉ, cố lên.”
Tôn Thần sửng sốt, tất nhiên là không ngờ cô lại nói những lời như vậy.
Nhìn nụ cười ngây thơ của nữ sinh, mặt cậu ta càng đỏ lên, xấu hổ gật đầu: “Được.”