Không đợi Ôn Hạ trả lời, cô ấy lại nói: “Hạ Hạ, anh họ cậu thật lợi hại, a, tớ cũng muốn có một người anh họ.” Hiển nhiên họ không cho rằng là Ôn Hạ làm.
“Tớ cũng muốn có một người anh họ, tớ mặc kệ, sau này tớ muốn sao chép bài tập về nhà của Hạ Hạ.” Khương Nhan đưa tay lắc bả vai Ôn Hạ.
Ôn Hạ dở khóc dở cười, quay đầu vỗ cô ấy một cái: “Tự mình làm, không biết thì hỏi tớ.”
“Khó quá, tớ muốn ngủ ngay khi làm bài tập hóa học.” Khương Nhan như gặp kẻ thù đáng gờm, vẻ mặt từ chối.
Liễu An An ra sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Bây giờ có thể sao chép, nhưng thi đại học các cậu sao chép như thế nào?” Ôn Hạ buồn cười nhìn hai người.
Nhất thời Liễu An An và Khương Nhan cùng nhụt chí.
Chẳng bao lâu chuông lớp học lại vang lên, đã đến tiết toán.
Lưu Chí Vỹ giảng bài một nửa, đột nhiên dừng lại: “Nói nhiều như vậy cũng mệt mỏi, nên tôi chọn một bạn học lên làm bài, đề bài chính là bài tập đầu tiên trong sách sau giờ học.”
Có một số học sinh ngủ gật nhất thời giật mình, một đám vùi đầu lo lắng.
“Ôn Hạ, em lên đây.”
Ôn Hạ vừa ghi chép xong, bèn nghe thấy giọng nói của Lưu Chí Cường.
Lúc cô đứng dậy, nghe Liễu An An nói: “Hạ Hạ, sao hôm nay cậu lại xui xẻo như vậy.”
Ôn Hạ lên bục giảng, cầm nửa phấn, sau khi đọc đề tài, bắt đầu viết đề: ∵ x