Học sinh vùi đầu thở không dám thở mạnh, Liễu An An càng chột dạ thè lưỡi.
Dường như cô ấy đã quên thay đổi nó.
Một lát sau, sách bài tập hóa học đã được phát.
Ôn Hạ lại không có sách bài tập, cô nhìn về phía Liễu An An, Khương Diễm, cùng với hàng phía trước đều có sách bài tập.
Cô do dự một chút, giơ tay lên nói: “Cô Tiết, em không có sách bài tập.”
Tiết Văn Diễm nhìn cô một cái: “Bài tập của em ở chỗ tôi, đợi lát nữa dùng để bình luận, em và Liễu An An xem chung một quyển sách bài tập đi.”
Cả lớp cho rằng cô bị coi là hình mẫu của “sai lầm”, đưa ánh mắt “đáng thương” cho Ôn Hạ, đồng thời trong lòng cảm thấy may mắn vì không phải là sách tập của mình.
Liễu An An đặt sách bài tập ở giữa, nhỏ giọng an ủi: “Hạ Hạ không có việc gì, lần sau tớ giúp cậu tìm lớp trưởng mượn bài tập để sao chép.”
Ôn Hạ: “...”
Lúc này Tiết Văn Diễm lại nói: “Lần này Ôn Hạ làm rất tốt , cả lớp chỉ có một mình em ấy làm đúng.”
Bà ta mở ra sách bài tập ra để trước mặt học sinh, trên sách bài tập chi chít một số ký hiệu hóa học và chữ viết: “Các em có thể học hỏi Ôn Hạ, đối với kiến thức không quen thuộc, khi làm bài có thể sao chép một lần, để giúp củng cố trí nhớ.”
Cả lớp phát ra tiếng “oa” khó tin, lại nhìn về phía Ôn Hạ.
Tiết Văn Diễm thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói: “Ôn Hạ đều biết học tập thật tốt, vì sao các em không học tập thật tốt, hả? Chẳng lẽ không bằng Ôn Hạ?”
Ôn Hạ: “...”
Cô Tiết, đây là cô đang khen em, hay là hại em vậy?
Tiết Văn Diễm nói: “Sau này nếu ai còn dám hỗn láo với tôi, tôi sẽ mời phụ huynh các em đến trường để xem các em làm, biết chưa?”
“Biết rồi! Cô Tiết.” Cả lớp đồng thanh trả lời.
Sau đó bắt đầu giảng bài tập, Tiết Văn Diễm cầm sách bài tập của Ôn Hạ lên giải thích: “Silicon là một trong những nguyên tố quan trọng mang đến văn minh nhân loại, thành phần chủ yếu trong các chất sau đây chính là silicat, đáp án A gốm sứ, thành phần chủ yếu của kim cương B là carbon C…”
...
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Tiết Văn Diễm trả sách bài tập lại cho Ôn Hạ, nói vài câu cổ vũ.
Chờ bà ta vừa đi, Liễu An An và Khương Nhan một phải một sau tiến lại gần, hai mắt Liễu An An trợn to: “Hạ Hạ, cậu thật lợi hại.”
Câu tiếp theo chính là: “Hạ Hạ, là anh họ cậu dạy cậu sao?”