“Hạ Hạ! Cậu đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Khương Nhan đi tới.
Ôn Hạ có chút chột dạ, nhất thời hoảng sợ, vội vàng cúp điện thoại: “Anh họ tớ.”
Khương Nhan “Ồ” một tiếng, nháy mắt nói: “Hạ Hạ vừa rồi cậu cười như vậy, tớ còn tưởng cậu đang yêu đương.”
Không phải là đang yêu, mà là đã kết hôn hồi.
Ôn Hạ cười thật vui vỗ cô ấy một cái: “Tớ và ai yêu nhau chứ? Với cậu à?”
Khương Nhan cười “hắc hắc”, cô ấy cầm hai kẹp tóc: “Hạ Hạ cái nào đẹp.”
“Màu bạc.” Ôn Hạ chỉ một cái.
...
Sáu giờ chiều
Buổi tự học bắt đầu, buổi tối tự học chủ nhật thường dành cho học sinh để làm bài tập về nhà.
Liễu An An và Khương Nhan tự động bỏ qua Ôn Hạ, tìm người mượn bài tập bắt đầu vùi đầu “tham khảo”, Ôn Hạ nhìn lướt qua hai người, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu ôn tập và chuẩn bị.
Nửa ngày không thấy Ôn Hạ có chút động tĩnh gì, Liễu An An nhìn cô một cái: “Hạ Hạ, cậu không sao chép bài tập về nhà sao?”
Khương Nhan phía sau rướn người lên nhìn bàn cô một cái, cho rằng cô không mượn được bài tập về nhà sao chép: “Hạ Hạ, cậu đợi tớ hai phút, tớ lập tức chép xong.”
“Không cần, tớ làm xong rồi.” Ôn Hạ buồn cười nhìn hai người một cái.
Liễu An An và Khương Nhan “A” một tiếng, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Liễu An An nghi ngờ: "Hạ Hạ, cậu làm được sao?”
Ôn Hạ: “...”
“Không, anh họ tớ dạy.”
“Hạ Hạ, bây giờ sao ba câu lại không thể rời khỏi anh họ cậu vậy.” Khương Nhan vừa chép bài tập, vừa cười nói.
Liễu An An quay đầu lại nhìn cô một cái, trêu ghẹo nói: “Cái này là cậu không hiểu đi, là mị lực của trai đẹp, ai, tớ cũng muốn có một anh họ đẹp trai làm bài tập về nhà cho tớ.”
“An An, lời này để anh trai cậu nghe thấy, sẽ đánh chết cậu.” Khương Nhan cười nói.
Anh trai của Liễu An An cũng đang học lớp mười hai.
Hai người nói chuyện khiến cho lớp trưởng Hạ Sinh chú ý: “Khương Nhan, Liễu An An, Ôn Hạ, đừng nói chuyện.”
Ôn Hạ: “...”
Lớp trưởng, kính của cậu đã lau sạch chưa?
Nhất thời Liễu An An và Khương Nhan rụt cổ, vùi đầu chép bài tập.
Sau đó, hai tiết tự học đều rất yên tĩnh, sau khi trở về ký túc xá đã chín giờ.
Sau khi Ôn Hạ rửa mặt, trở lại trên giường của mình, cầm một quyển sách bắt đầu đọc.
Khương Nhan ở phía dưới trêu chọc Liễu An An một tí, ý bảo cô ấy nhìn Ôn Hạ, nhỏ giọng nói: “Có phải Hạ Hạ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì không?”
“Có thể là bị cô Tiết mắng, trong lòng vẫn còn khó chịu.”Liễu An An cắn một miếng táo.