Tần Mặc lướt nhìn qua căn phòng bếp, một dáng vẻ thấp bé nho nhỏ của người nào đó đang ở trong, dường như cô rất được lòng của Giang Vũ và Tần An Đức.
Kiếp trước lần đầu tiên Giang Vũ thấy Ôn Hạ, bèn đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
Anh cho rằng là vì thể diện.
“Con có tiền.”
Từ nhỏ anh đã thu không ít tiền mừng tuổi, còn đứng tên một số cửa hàng, cho thuê mặt bằng một tháng cũng có thể kiếm được mấy ngàn.
Tần An Đức cũng biết, nên cũng không miễn cưỡng, sau đó hai người không nói gì.
Lúc này, một tiếng chuông điện thoại “đinh đinh” vang lên, Ôn Hạ vội vàng lau tay nhận lấy: “Nhan Nhan, cậu ở dưới lầu chờ một chút, tớ lập tức trở về.”
Sau khi cô cúp điện thoại, xin lỗi nói: “Dì Tần, cháu có việc phải về trước.”
“Được, Mặc Mặc đưa Hạ Hạ trở về.” Giang Vũ quay đầu nhìn về phía Tần Mặc đang ngồi trên sô pha.
“Mẹ không cần, con tự về được ạ.” Ôn Hạ phát hiện mình lại gọi mẹ, nhất thời vẻ mặt xấu hổ: “Dì Tần.”
Giang Vũ khẽ cười một chút, không để ý nói: “Hạ Hạ muốn gọi thế nào cũng được.”
Ôn Hạ “phốc”, cô thật sự không phải cố ý muốn gọi mẹ.
Tần Mặc đã đi tới, mỉm cười nhìn Ôn Hạ.
Ôn Hạ âm thầm trừng mắt nhìn anh một cái, biết là chỉ đùa: “Không cần đưa em về, Khương Nhan ở dưới lầu chờ em, đợi lát nữa em và cô ấy cùng đi học.”
...
Dưới lầu, Khương Nhan đeo trên vai một chiếc cặp sách lớn, trong tay còn xách theo một túi lớn, thấy Ôn Hạ từ trong tiểu khu chạy tới: “Hạ Hạ, cậu đi đâu vậy?”
“Đến nhà anh họ ăn cơm.” Ôn Hạ thở hổn hển, nhanh chóng xách một túi giúp cô ấy.
Hai người đi lên cầu thang.
“Anh họ cậu cũng ở chỗ này sao? Tại sao trước đây không nghe cậu nói.”
“Gần đây mới chuyển tới đây.”
“Tớ chính là nói sao đột nhiên cậu lại có một người anh họ, Hạ Hạ, mẹ tớ đóng hộp cho tớ, về trường tớ cho cậu một hộp.”
“Được.”
Đồ đạc của Ôn Hạ đã thu dọn xong từ lâu, nhìn thoáng qua những thứ Tần Mặc mang đến, đa số là một ít hoa quả, cô mang thứ có thể đặt trong tủ lạnh, không thể để thì mang tới trường học ăn.
Đồ đạc của hai người đều rất nhiều, ra khỏi tiểu khu bắt một linh dương, một người trả hai đồng rưỡi nhân dân tệ.
Đầu tiên trở về ký túc xá trường học cất đồ đạc, sau đó ra cổng trường mua kẹp.
Chỉ cần không đến sáu giờ chiều, cổng trường có thể ra vào tùy ý.
Lúc Khương Nhan chọn kẹp, Ôn Hạ nhận điện thoại của Tần Mặc: “A lô.”
“Ở đâu?”
“Đến trường rồi.”
“Được, học hành thật tốt nhé vợ.”
Ôn Hạ nhất thời cười cong mắt, liếc mắt nhìn Khương Nhan một cái, cô che miệng nhỏ giọng nói: “Chồng, anh cũng vậy.”