Sau sự kiện kia, khi Triệu Yên Yên về phủ liền đóng cửa không ra khỏi phòng, còn gặp ác mộng nhiều đêm
Trong mộng, hai vυ' bị nhiều bàn tay to của nhiều nam nhân đồng thời xoa bóp. Nàng khóc kêu cứu mạng, nhưng không có ai xuất hiện, không ai cứu nàng.
Phùng thị thấy sắc mặt nữ nhi không tốt, liền cho người hầm đồ bổ, hỏi nàng có tâm sự gì không, nàng liền yên lặng không đáp.
Mười ngày sau, cung Hoa Dung gởi thư gọi nàng tiến cung một chuyến, nàng lúc này mới phục hồi tinh thần, thu dọn ổn thỏa một phen, đi đến hoàng cung.
Lưu Khải đỡ nàng ngồi ghế, hắn săn sóc tự mình châm trà nước cho nàng, hỏi nàng đã làm cái gì ở trong nhà mấy ngày nay.
Triệu Yên Yên chỉ nói thân mình gần đây không khỏe, ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Triệu Huề ngồi ở ghế trên, nhìn hai đứa nhỏ ghé vào cùng nhau, giống như một đôi tình nhân, bà rất là vừa lòng.
"Bệ hạ giá lâm" Cung nhân ngoài điện hô to nói xong,
Triệu Yên Yên liền quỳ sát đất quỳ lạy, Triệu Huề với Lưu Khải cùng đứng lên, cùng nhau hành lễ với hoàng đế.
"Miễn lễ" Hoàng đế kéo tay Triệu Huề lên, cùng nhau ngồi vào ghế, lúc này mới phát hiện còn có một tiểu cô nương đang quỳ bên cạnh. Lúc này, Lưu Khải đã ngồi trở lại bên người Triệu Yên Yên, ngửa mặt lên nhìn thiên tử giới thiệu: "Phụ hoàng, đây là Yên Yên, nàng đã về kinh".
Ánh mắt hoàng đế nhìn chăm chú nháy mắt mấy cái trên người Triệu Yên Yên, khó có thể tin được nói: "Huề Huề, nàng với chất nữ quá giống nhau"
Khi hoàng đế và Triệu Huề gặp nhau, Triệu Huề đã là nương tử người khác có hài tử 6 tuổi, hắn chưa bao giờ gặp qua thời thiếu nữ của quý phi, nhưng hôm nay nhìn thấy Triệu Yên Yên, hắn đột nhiên có thể tưởng tượng đến hình dáng thời thiếu nữ của Triệu Huề.
Triệu Huề ở bên cạnh mỉm cười nói: "Yên Yên càng đẹp hơn thần thϊếp năm đó. Hôm nay mời bệ hạ đến đây, cũng là muốn cùng bệ hạ bàn bạc chuyện hôn sự sau khi Yên Yên cập kê, thần thϊếp cùng Uy Viễn Hầu đã bàn bạc qua, hay là cho biểu huynh muội chúng nó thành hôn đi, Yên Yên nhất định sẽ không chịu thiệt thòi".
Ánh mắt hoàng đế lúc này mới từ trên người Triệu Yên Yên thu hồi lại, hắn nhìn về phía Triệu Huề, vẫn sủng nịch như thường lệ mà cười cười nói: "Việc này không gấp lắm, cứ để ngày sau hẳn bàn"
Triệu Huề kinh ngạc chớp mắt một cái, những năm gần đây, nàng ở trước mặt hoàng đế muốn cái gì thì có cái đó. Cho dù nàng chưa mở miệng đòi hỏi, hắn đều sẽ phỏng đoán tâm ý nàng mà đưa quà đến trước mặt. Tại sao bây giờ hoàng đế lại cự tuyệt?
Một lát sau, Triệu Huề lệnh hai đứa nhỏ đi ra khỏi phòng, để cho bọn họ đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút.
Bây giờ, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người, nàng làm nũng nhào vào trong lòng ngực nam nhân, lôi kéo vạt áo hắn nói: "Bệ hạ, vì sao người không cho bọn nhỏ tứ hôn?"
Hoàng đế ôm lấy eo nhỏ nàng, ý cười thâm sâu nói: "Huề Huề có lẽ không nhớ? Ngày xưa tiên đế đã nghênh thú dì cháu Chu thị, chất nữ cùng thờ một chồng, lưu truyền thành giai thoại "
Triệu Huề kinh ngạc mà trợn lớn mắt, khϊếp sợ đến không biết nói gì.
Hoàng đế lại có tâm tư dơ bẩn này? Chẳng qua hắn chỉ mới liếc mắt Triệu Yên Yên một cái, liền phải nạp nàng vào hậu cung.
Hoàng đế đã từng độc sủng tiên hoàng hậu mười năm, sau đó lại độc sủng nàng mười năm, hậu cung không có một nữ nhân dư thừa, nhưng hiện tại hắn lại muốn nạp Yên Yên?
Nhưng mà, nhưng mà, hắn rõ ràng đã suy yếu, mấy tháng này bọn họ thậm chí không thể giao hoan.
Hoàng đế trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay nàng, hắn nói còn có việc phải làm, liền trở về cung Càn Thanh trước.
Để lại Triệu Huề sững người ở đó, một lòng vô cùng hoảng loạn.
Chuyện hoàng đế xưa nay muốn làm, nàng không thể ngăn cản.
Làm sao bây giờ? Yên Yên phải làm sao bây giờ đây?