Ngự Hoa Viên
Tâm tình Triệu Yên Yên khó được dịp vui vẻ, nàng tươi cười xinh đẹp, nhìn kỳ trân dị bảo, lại nghe Lưu Khải kể vài chuyện thú vị.
Bỗng nhiên có một lão ma ma dẫn theo hai cung nữ tiến đến, hành lễ về phía Lưu Khải, lại nói: "Lão nô phụng mệnh lệnh bệ hạ, thỉnh Triệu cô nương đến cung Càn Thanh một chuyến".
Lưu Khải thấy người đến là Vương ma ma cực có thể diện ở cung Càn Thanh, sắc mặt ngưng trọng nói: "Vương ma ma, có chuyện gì vậy?"
"Lão nô không biết, Triệu cô nương, xin mời" Vương ma ma truyền thánh chỉ của thiên tử, Triệu Yên Yên cũng không dám không nghe lời, liền đi theo các nàng. Triệu Khải thấy vậy liền chạy nhanh về cung Hoa Dung, báo chuyện này cho mẫu phi.
Triệu Yên Yên bị dẫn đến trắc điện của cung Càn Thanh.
Trong phòng chỉ có Vương ma ma và mấy cung nữ, không khí nghiêm túc quỷ dị.
"Triệu cô nương mặc xiêm y này không hợp nội quy trong cung, thỉnh thoát y ra" Vương ma ma ra lệnh nói.
"Ta...ta có gì thì không ổn"
Triệu Yên Yên tự nhiên không đồng ý, Vương ma ma vung tay lên, vài cung nữ đồng loạt tiến lên, có người dùng hai tay tóm gọn hai tay nàng bắt chéo sau lưng, có người cởϊ qυầи áo nàng, có người cởi váy nàng.
"Cứu mạng..." Triệu Yên Yên lớn giọng thét chói tai, cung nữ liền nhanh chóng nhét vải thô vào miệng nàng.
Thiếu nữ kinh hoàng thất thố, sợ hãi mà run rẩy cả người. Chẳng mấy chốc, nàng đã bị bọn họ cởi sạch sẽ, không chừa lại thứ gì trên người, toàn thân trần trụi, ngay cả áσ ɭóŧ cũng bị cởi ra vứt xuống đất. Nàng không biết nàng đã làm sai cái gì, một hai nữ quan phải đối xử với nàng như vậy.
Các cung nữ hợp sức nâng nàng lên, đưa đến trên giường trắc điện.
Đồng thời buông xuống rèm màn ở hai bên trụ giường, đôi tay nàng bị kéo trói chặt trên đỉnh đầu, bị miếng vải cột chặt quấn quanh. Hai chân nàng bị banh ra đến mức tận cùng, mắt cá chân cũng bị gấm vải trói chặt hai bên giường. Cả người không thể động đậy, toàn thân hoàn toàn mở rộng da^ʍ tiện đến cực điểm. Hai vυ' to cao ngất lắc lư, từng trận từng trận sóng nhũ, hoa huyệt chỗ giữa chân hơi hơi hé mở, lộ ra một đường hầm đỏ au sâu thẩm, hương thơm quẩn quanh mê người.
Trong lòng Vương ma ma tràn đầy kinh ngạc, nữ tử này đẹp đến kinh thiên động địa, người mang danh khí, không thể tưởng tượng được mùi hương lại dụ người như thế.
"Bệ hạ giá lâm" Cung nhân ngoài điện hô to.
Triệu Yên Yên nháy mắt hoá đá.
Nơi này là cung Càn Thanh, hoàng đế tự nhiên ở chỗ này. Thế nhưng nàng trần trụi toàn thân bị trói thành bộ dạng da^ʍ uế như vậy, hoàng đế còn sắp đi tới chỗ thiên điện này. Nàng ngây thơ không hiểu đời cũng biết được, hoàng đế hiếu thắng muốn chiếm hữu nàng.
Cứu mạng, nàng không cần...
"Hu hu hu hu" Trong miệng bị vải thô nhét đầy, Triệu Yên Yên cố sức hét ra tiếng.
Ai tới cứu cứu nàng đi.
Hu hu hu
Thiên tử hoàng đế mặc thường phục, thong thả đi đến bên mép giường, nhìn thiếu nữ tuyệt sắc kinh hoảng thất thố, hai mắt lại nhìn chằm chằm thân thể mềm mại trần trụi của nàng lưu luyến không muốn rời khỏi, hắn cười nói: "Huề Huề nói quả thực không sai, ngươi xác thật đẹp hơn Huề Huề năm đó".
Triệu Yên Yên lắc đầu dữ dội, nước mắt hoảng loạn chảy ra, trong miệng phát ra âm thanh "ô ô".
Hoàng đế ngồi ở mép giường, bàn tay to cẩn thận vuốt ve gương mặt nàng, sau đó theo một đường mà vuốt xuống dưới, vuốt ve cổ thiên nga, xương quai xanh duyên dáng, cuối cùng nâng núi tuyết trắng to dựng cao lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo, cảm xúc mịn màng trơn nhẫn đầy tay.
Hoàng đế cười nói: "Nói cho trẫm nghe, sao ngươi còn nhỏ lại mang nhũ thịt bự như vậy?"