Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 14

Giang Trạch Châu có hai biệt danh.

Một là những người thân quen thường dùng để trêu đùa anh --- Đại ma vương hỗn thế.

Đây là biệt danh do Chu Dương đặt.

Tính cách của Chu Dương, trời sinh sôi nổi ồn ào, ngày còn nhỏ thói hư tật xấu còn nhiều hơn. Ngày nào anh ta cũng gây sự, mắng chửi, rồi lại mắng chửi, gây sự. Sự việc tiếp diễn mỗi ngày, anh ta hoàn toàn quên mất hôm trước ra sao.

Những người bạn đồng trang lứa trong cùng tiểu khu, gần như đều bị anh ta hãm hại.

Tất cả những đứa trẻ nhìn thấy anh ta, đều chạy như thể thấy quỷ.

Chu Dương không hề xấu hổ chút nào, mà càng trở nên kiêu ngạo và bất cần hơn. Chỉ khi gặp được Giang Trạch Châu, anh ta mới biết cúi đầu nịnh hót.

Ít ai biết rằng, những trò đó, đều do Giang Trạch Châu đầu têu.

Giang Trạch Châu, là người luôn được các bậc trưởng bối lấy làm tấm gương, nhưng thực chất còn nổi loạn hơn cả Chu Dương.

Sau này, đại ma vương hỗn thế đi du học, vừa về nước đã thành lập tư bản Hoa Duệ, các hạng mục đề ra đều liên tiếp thành công, khiến cho tư bản Hoa Duệ trở thành ngọn gió đầu ngành. Mà Giang Trạch Châu, cũng trở thành đại ma vương nghe tiếng đã sợ vỡ mật trong ngành.

Đại ma vương hỗn thế không âm thầm ra hiệu cho Chu Dương giày vò các bạn cùng tiểu khu nữa, mà đi đến nơi khác để giày vò được nhiều người hơn.

Đại ma vương hỗn thế.

Không ai phù hợp với danh xưng này hơn Giang Trạch Châu.

Chu Dương thường đến tư bản Hoa Duệ, thời gian luôn trùng với lúc Giang Trạch Châu mở họp. Lúc buồn chán, anh ta sẽ đi tán gẫu với mọi người khắp nơi, danh xưng “Đại ma vương hỗn thế” cứ thế mà vô tình bị rò rỉ. Nhưng mọi người trong công ty đều gật đầu tán thành, biểu thị Giang Trạch Châu đích thực là đại ma vương, giày vò bọn họ muốn chết.

Vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của Đại ma vương hỗn thế Giang Trạch Châu, đại khái là một biệt danh khác.

Một biệt danh chỉ có ở tường tiểu học.

Giang Tiểu Tam.

Lúc mới vào trường tiểu học, mọi người thường được học bộ thủ đầu tiên. Tên của Giang Trạch Châu khá đặc biệt, được lấy ra làm ví dụ: “Thiên bàng của ba chữ Giang Trạch Châu, đều có ba bộ thuỷ.”

(*) Thiên bàng: một phần của chữ Hán.

(*) Giang Trạch Châu 江泽洲, ở trước ba từ đều có ba điểm chấm, trong tiếng Hán gọi đó là bộ thuỷ.

Ba từ, ba bộ thuỷ.

Điều quan trọng không phải là từ, cũng không phải bộ thuỷ.

Là có tận, ba lần.

Sau đó, một người trong đám đông đột nhiên nói: “Giang Tiểu Tam!”

Trẻ con hay quên, bất quá chỉ là một câu nói đùa mà thôi, chỉ kéo dài hơn mười ngày là kết thúc. Nhưng đó quả thực đã trở thành vết nhơ duy nhất trong cuộc đời của Giang Trạch Châu. Mỗi lần bạn bè Giang Trạch Châu đều gọi anh là “Đại ma vương hỗn thế”, thì luôn có một người liều lĩnh, thốt lên ba từ --- Giang Tiểu Tam.

Người đó không ai khác.

Chính là, Chu Dương.

Trí nhớ của Chu Dương, lúc tốt lúc không.

Đối với những người không liên quan, quay đi quay lại liền quên.

Đối với Giang Trạch Châu, cho dù là chuyện đã qua bao nhiêu năm, ký ức vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.

Nhưng đời người quả nhiên không thể đoán trước được gì.

Giang Tiểu Tam, thật sự muốn trở thành tiểu tam sao?

Chu Dương vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi, cuối cùng cất bước rời khỏi quán bar. Bên ngoài con phố rực rỡ ánh đèn, không thấy bóng dáng Giang Trạch Châu đâu.

Anh ta gọi điện cho Giang Trạch Châu, “Cậu đang ở đâu?”

Giang Trạch Châu: “Trên đường về nhà.”

Chu Dương sờ túi, tìm chìa khoá xe, quay người đi về phía bãi đậu xe và nói, “Đợi tớ ở nhà nhé, Giang Tiểu Tam.”

Ba chữ cuối cùng, khiến động tác cúp máy của Giang Trạch Châu dừng lại hai giây.

“Giang… gì cơ?”

Trả lời anh, là tiếng tút tút vô tận.

Đôi môi mỏng của Giang Trạch Châu khẽ mím lại, quai hàm căng cứng, nhìn chằm chằm cuộc gọi đã ngắt máy, vô thức trở nên khó chịu. Anh ném điện thoại sang một bên, ngả đầu tựa lưng ra sau, nhắm mắt suy nghĩ.

Khoảng mười phút sau, xe dừng lại.

Tài xế nói: “Tiên sinh, tới rồi.”

Giang Trạch Châu: “Ừm.”

Tài xế đỗ ở bãi đậu xe công cộng trong tiểu khu, cách cửa thang máy một khoảng. Giang Trạch Châu uống rượu vào, bước đi chậm hơn bình thường rất nhiều.

Lúc mở cửa, không ngờ phát hiện, đèn hành lang từ cửa vào phòng khách đều bật sáng, trong phòng khách còn phát ra âm thanh sột soạt nhỏ.

Giang Trạch Châu thay giày, đi ngang qua phòng khách cũng không thèm nhìn vào, trực tiếp vào thẳng phòng bếp.

“Này---” Chu Dương bị phớt lờ, bất mãn nói, “Không nhìn thấy tớ sao?”

“……”

Không nhận được phản hồi, Chu Dương ném điều khiển từ xa xuống, đứng dậy theo anh vào phòng bếp.

Giang Trạch Châu tựa vào quầy bar uống nước, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống Chu Dương, “Cậu về sau có thể đừng tuỳ tiện ra vào nhà tớ không?”

“Sao thế? Cậu đâu có bạn gái, tớ đến chơi với cậu không phải rất tốt sao?” Chu Dương tự nhiên như đang ở nhà mình, mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng, kinh ngạc thốt lên, “Sao lại có xoài trong tủ lạnh? Không phải cậu dị ứng với xoài sao?”

Nước lạnh truyền xuống cổ họng, giọng nói của Giang Trạch Châu càng thêm phần lạnh lẽo, “Không cần cậu đến chơi.”

Trả lời xong câu thứ nhất, đến vấn đề thứ hai, “Bảo mẫu mua, lát nữa cậu mang về đi.”

Chu Dương: “Tớ không về nhà đó.”

Giang Trạch Châu mặt không biểu cảm.

Chu Dương cười cười: “Anh em chúng ta đã lâu không tâm tình đêm khuya, hôm nay nói chuyện đi?”

Giang Trạch Châu đặt cốc nước xuống, ra khỏi phòng bếp, buông ra hai chữ: “Không nói.”

Chu Dương đi theo anh từng bước, “Nói đến chuyện cậu thích đi? Ví dụ như, cô gái kia thật sự có bạn trai rồi sao? Là cô ấy nói với cậu?”

Thật biết cách chạm vào nỗi đau của người khác.

Giang Trạch Châu hít sâu một hơi, thốt ra hai chữ: “-----Bé con.”

Chu Dương sợ đến mức sặc nước, mặt đỏ bừng vì ho, “Đêm hôm cậu phát bệnh à?”

Giang Trạch Châu cũng lười giải thích, lướt điện thoại một chút rồi ném cho anh ta, “Cậu tự xem đi.”

Là giao diện trò chuyện với Mạnh Ninh.

Chu Dương cẩn thận nhìn một lượt, tất nhiên không bỏ qua dòng “buzz” ở phía trên, cũng không để lỡ cuộc trò chuyện sau khi hai người kết bạn với nhau. Anh ta cười điên cuồng một hồi: “Nói thật lòng, tớ nói chuyện phiếm với tài xế trong nhà còn thú vị hơn hai người.”

Giang Trạch Châu nằm trên sofa, hơi nhướng mắt, khoé môi vô cảm giật giật.

Chu dương: “Dựa vào một cái buzz mà kết luận cô ấy có bạn trai, có hơi phiến diện rồi.”

Giang Trạch Châu: “Vậy sao?”

Chu Dương vui vẻ hít drama: “Cũng có thể là đối tượng mập mờ.”

Giang Trạch Châu cười lạnh.

Chu Dương ném lại điện thoại cho Giang Trạch Châu, hai tay ôm gáy, ngã xuống ghế sofa như người không xương. Suy nghĩ vài giây, anh ta nói: “Có thể chỉ là đùa giỡn với bạn bè thôi.”

“Bạn bè mà gọi nhau là bé con?”

“Con gái thích gọi nhau như vậy đó.” Chu Dương ghét bỏ anh, “Cậu đúng là không biết gì về con gái.”

Giang Trạch Châu hừ lạnh một tiếng.

Chu Dương: “Tớ nói cậu nghe, tốt nhất là nên hỏi thẳng xem cô ấy đã có bạn trai chưa, một lời là xong.”

Giang Trạch Châu khẽ nói: “Cậu cho rằng tớ chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi cô ấy sao?”

Chu Dương: “Là thế nào?”

Giang Trạch Châu nhắm mắt lại, trong đầu đều là nội dung cuộc nói chuyện giữa Mạnh Ninh và Lưu Mộng Điềm ở bể bơi.

Cô nói, cô đã có người mình thích.

Cô nói, cô đã thích người đó từ hồi Trung học.

Cô nói, mỗi lần nhìn thấy người đó đều rung động.





Im lặng một hồi.

Đột nhiên, Giang Trạch Châu mở mắt, trong đôi mắt đen láy không có lấy một tia sóng.

Anh bình tĩnh nói: “Cô ấy đã có người mình thích, hơn nữa đã thích rất nhiều năm rồi. Chu Dương, cậu nghĩ, tôi có cần thiết phải hỏi thêm rằng, cô ấy có bạn trai hay chưa không?”

Lại là một khoảng trầm mặc.

Rất lâu.

Chu Dương đưa tay lên, vỗ nhẹ vai Giang Trạch Châu, “Không sao.” Một lời an ủi vô dụng.

Đột nhiên, anh ta cười, “Không phải chỉ là một cô gái ngoan hiền thôi sao, cậu đợi đó, vài ngày nữa tớ sẽ tìm cho cậu một lố các cô gái kiểu này, đảm bảo khiến cậu động tâm.”

Giang Trạch Châu hất tay anh ta, chế nhạo: “Không hứng thú.”

“Cứng miệng, đợi đến lúc có người đúng gu, cậu đừng có đến van xin tớ!” Chu Dương hất cằm. Lảm nhảm hồi lâu, anh ta sờ cằm, lẩm bẩm một mình, “Mà cô gái Mạnh gì đó, hình như tớ gặp ở đâu rồi thì phải… Ở đâu nhỉ, không biết tớ có quen không?”

Nói rồi, anh ta mở điện thoại ra, tìm danh bạ.

Tìm từng người một.

Cho đến sáng hôm sau, việc đầu tiên anh ta làm khi tỉnh giấc, cũng là tìm xem có Mạnh Ninh trong danh sách bạn thân của mình không.

Trong danh sách bạn thân của anh ta, chỉ có vài người, tìm đi tìm lại đều không thấy cái tên đó.

Tìm suốt hai tiếng đồng hồ, mắt cũng sắp mù đến nơi.

Chu Dương dụi mắt, nghe thấy tiếng Giang Trạch Châu thức dậy từ phòng ngủ chính, cũng mở cửa phòng ngủ dành cho khách ra, “Hi, Giang Tiểu Tam, chào buổi sáng.”

Mới sáng sớm ra, sắc mặt Giang Trạch Châu đã trầm xuống, “Có tin tớ ném cậu ra khỏi đây không?”

Chu Dương không quan tâm: “Tớ chỉ hi vọng cậu nhớ một điều, tuyệt đối không được xen vào tình cảm của người khác.”

Giang Trạch Châu: “Sẽ không, cảm ơn.”

Chu Dương: “Tớ nghe nói, cậu đang tìm xem cô ấy mua xe ở cửa hàng 4S nào. Giang Trạch Châu, cậu muốn làm gì?”

Giang Trạch Châu: “Trả lại chìa khoá xe cho cô ấy.”

Chu Dương: “Cậu trực tiếp tìm người đưa cô ấy không được sao?”

Giang Trạch Châu: “Chẳng phải tớ đang làm thế à?”

Chu Dương: “Cậu còn bỏ ra nhiều công sức đến thế, chính là muốn để người trong cửa hàng 4S đưa lại khoá cho cô ấy?”

Giang Trạch Châu bất lực thở dài, “Đây là cách duy nhất trông có vẻ hợp lý nhất, giữa tớ và cô ấy, cũng sẽ không liên luỵ đến nhau nữa.”

Đến lúc đó, Mạnh Ninh đến cửa hàng 4S làm lại chìa khoá, anh sẽ để người của cửa hàng 4S phối hợp với cô. Nói là có hoạt động hay dịch vụ sau khi mua hàng cũng được, đỡ mất công bỏ ra vài ngàn để làm lại chìa khoá mới, cũng đỡ mất công chờ đợi. Sự hiểu biết của con gái về xe hơi, chỉ dựa vào những thứ cơ bản như màu xe và nội thất, rất hiếm ai hiểu về những thứ khác. Huống hồ, cô trông có vẻ rất dễ lừa.

Nghĩ đến đây, môi Giang Trạch Châu cong lên một chút.

Vài phần cay đắng, vài phần bất lực.

Đúng là rất dễ lừa, nhưng không đến lượt anh lừa cô.

Suy cho cùng, vẫn là đến sau xếp sau. Hơn nữa, cô đã thích người đàn ông kia đến vậy, thì cho dù Giang Trạch Châu có dùng thủ đoạn nào cũng vô dụng.

“Xem như thanh toán xong.”

Đáy mắt Giang Trạch Châu hiện lên một ý cười lãnh đạm.

_

Mạnh Ninh quả thực rất dễ lừa.

Sáng sớm, cô quay về nhà ba mẹ để lấy chìa khoá dự phòng, sau đó lái xe đến cửa hàng 4S để làm lại chìa khoá mới.

Người quản lý dịu dàng mỉm cười với cô, “Mạnh tiểu thư, lúc mới mua xe chúng tôi có một ưu đãi, nếu như cô làm mất chìa khoá xe, chúng tôi có thể miễn phí đánh lại cho cô.”

Mọi chuyện liên quan đến mua xe, đều do em trai họ của cô phụ trách. Mạnh Ninh hoài nghi: “Còn có ưu đãi này sao?”

Quản lý: “Đúng vậy.”

Mạnh Ninh gật đầu: “Vậy xin hỏi, khi nào tôi có thể quay lại lấy xe?”

Chìa khoá xe đánh lại, cần trùng khớp với cấu hình bên trong xe.

Quản lý nói: “Khoảng nửa tiếng là được.”

Mạnh Ninh sửng sốt: “Trên mạng nói, phải mất đến nửa tháng mà.”

Quản lý chột dạ, giữ nguyên vẻ mặt và nói: “Bởi vì cô là khách hàng VIP, cho nên sẽ nhanh hơn.”

Dù sao cũng là cửa hàng 4S chính quy, Mạnh Ninh không nghi ngờ hay nghĩ ngợi gì nữa, “Được, vậy tôi lên lầu chờ.”

Ngay sau khi Mạnh Ninh rời đi, quản lý xoay người, mở cửa đi vào phòng tiếp khách VIP. Trong phòng trang trí đơn giản, dù khí điều hoà có lạnh đến đâu, cũng không bằng sự lạnh lẽo của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Người quản lý trong tiềm thức rùng mình, nhanh chóng điều chỉnh lại phép xã giao, nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Giang tổng, tôi đã nói với Mạnh tiểu thư theo đúng lời ngài dặn.”

Giang Trạch Châu: “Ừ.”

Dừng một chút, anh nói: “Làm phiền rồi.”

Quản lý xua tay, “Chuyện nhỏ mà thôi.”

Giang Trạch Châu đứng dậy, muốn rời đi.

“Giang tổng.”

Anh quay đầu lại.

Quản lý hỏi: “Mạnh tiểu thư đang ở trên lầu, ngài có muốn gặp cô ấy không?”

Giang Trạch Châu nói: “Không cần, anh cứ xem như tôi chưa từng đến đây.”

Nói xong, Giang Trạch Châu xoay người rời đi. Bên ngoài trời nắng gắt, anh bước lên xe, Chu Dương ngồi trên ghế lái quay sang đánh giá một lượt. Cuối cùng, đưa ra kết luận: “Tớ có một dự cảm, sớm muộn cậu sẽ không nhịn được mà đi tranh đoạt, trở thành Giang Tiểu Tam danh xứng với thực?”

Mọi thứ đã được an bài thoả đáng, nhưng vẫn phải đến tận nơi.

Chu Dương luôn có linh cảm.

Giang Trạch Châu sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Giang Trạch Châu và Mạnh Ninh, sớm muộn sẽ ở bên nhau.

Xe vẫn chưa nổ máy.

Giang Trạch Châu nhìn lên, qua lớp kính chắn gió, anh có thể nhìn thấy cửa kính sát đất trên tầng hai, Mạnh Ninh đang ngồi chơi điện thoại.

Anh cúi đầu, nhìn điện thoại trong tay mình.

Điện thoại mở khoá, giao diện trò chuyện hiện lên.

Một giờ trước, em trai anh Giang Du Đinh đã gửi một tin nhắn.

----- [ Anh, anh có Wechat của anh họ không? Em muốn kết bạn và giới thiệu cô Tiểu Mạnh cho anh ấy, em nhất định phải khiến cô Tiểu Mạnh trở thành chị dâu của em! ]

Giang Trạch Châu cau mày, bất giác cười lạnh một tiếng. Sau đó, trả lời Chu Dương bằng giọng điệu không rõ âm lượng, “Ai nói không phải chứ.”