Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 13

Sau bốn ngày cùng nhau đi làm, Mạnh Ninh phát hiện Giang Trạch Châu thường đến trước giờ hẹn năm phút.

Hôm nay cũng vậy.

7 giờ 55 phút.

Trên điện thoại, dự báo thời tiết cho thấy có mưa vào buổi chiều. Mạnh Ninh đã đi xong giày, lại cởi ra, bước ra ban công để đóng cửa lại. Vô tình nhìn xuống phía dưới, chiếc Porsche màu đen đã đỗ ở cổng sau tiểu khu.

Chỗ đậu xe quen thuộc.

Chiếc xe quen thuộc.

Xe của Giang Trạch Châu.

Mạnh Ninh đóng cửa sổ, vội vàng chạy ra lối đi vào, mang giày rồi khoá cửa lại. Lúc vào thang máy, cô mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Trạch Châu:

[ Anh đến chưa? ]

[ Đợi tôi một chút, tôi xuống ngay đây. ]

Vài ngày qua, hai người đều có trò chuyện.

Nhưng tất cả đều xoay quanh một chủ đề nhàm chán “Sáng mai mấy giờ đi”.

Giang Trạch Châu dường như rất bận, gần nửa tiếng sau khi gửi tin nhắn, anh mới trả lời lại.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tin nhắn gửi đi, biệt vô âm tín.

Cửa sổ bên ghế lái của xe Porsche đen hạ xuống, khuôn mặt Giang Trạch Châu hiện ra, tay trái cầm điện thoại lên nghe.

Lúc Mạnh Ninh mở cửa ghế phụ, Giang Trạch Châu cúp máy, một tay ung dung đặt trên vô lăng, tay còn lại cầm điện thoại xem tin nhắn.

Đột nhiên, anh hỏi: “Cô gửi tin nhắn cho tôi?”

Mạnh Ninh: “Ừm.”

Giang Trạch Châu nói: “Tôi cũng vừa tới.”

Anh đang trả lời câu hỏi trong Wechat của cô.

Mạnh Ninh hoài nghi: “Vừa tới?”

Giang Trạch Châu: “Ừm.”

“Ban nãy tôi đứng trên ban công đã thấy xe anh, chẳng lẽ tôi nhìn nhầm sao?” Mạnh Ninh bối rối nhìn sang, vô thức đυ.ng phải ánh mắt của Giang Trạch Châu.

Biểu cảm lạnh nhạt, lúc anh không nói chuyện, có cảm giác áp bức đến đáng sợ.

Lúc này, anh mím môi, nghiêm túc mà xa cách.

Lời nói không chút cảm xúc của Giang Trạch Châu vang lên trong xe: “Cô nhìn nhầm rồi.”

Mạnh Ninh: “Nhìn nhầm sao?”

Giang Trạch Châu khẳng định: “Ừ.”

Mạnh Ninh khẽ gật đầu, cũng học theo anh, tích chữ như vàng: “Ồ.”

Xe khởi động, cửa sổ hai bên đóng lại.

Vào giờ cao điểm buổi sáng, các con đường đều tắc nghẽn, trong xe là âm thanh Mạnh Ninh đang ăn. Cô ăn rất nhẹ nhàng, cho dù là sandwich hay bánh mì nướng, đều chỉ nghe thấy tiếng xé giấy gói và tiếng nhai vùi giữa răng môi. Lúc uống cafe, cũng chỉ nghe được tiếng ống hút chạm vào ly nhựa.

Sau hai lượt đèn giao thông, cuối cùng Giang Trạch Châu cũng phát hiện ra điểm bất thường.

Chính là, hôm nay cô không mang đồ ăn, cũng không mang bất cứ thứ gì cho anh.

Giang Trạch Châu không mù, biết cô muốn lấy lòng anh. Nhưng, cô đem đồ ăn sáng cho anh như vậy, thì bạn trai hay đối tượng mập mờ nào đó của cô, không bận tâm sao?

Bé con.

Còn gọi là bé con rồi.

Có lẽ là yêu xa.

Anh nghĩ, vì thế Mạnh Ninh mới đồng ý đi làm bằng xe anh.

Đối với Mạnh Ninh, xung quanh cô chắc chắn không thiếu người theo đuổi. Mất chìa khoá, không thể lái xe đi làm, ắt sẽ có người tranh nhau để được làm tài xế miễn phí của cô.

Giang Trạch Châu chìm trong sự mâu thuẫn.

Một mặt, anh cảm thấy bản thân nên thu tay kịp thời, giữ khoảng cách thích hợp.

Mặt khác, lại tình nguyện trở thành một trong số những người theo đuổi cô, không can tâm từ bỏ.

Hiếm có người làm anh rung động, anh cũng không cách nào kiềm chế được.

Lại đến một ngã tư đèn đỏ khác.

Giang Trạch Châu hỏi cô: “Ngày mai có đi làm không?”

Giờ làm việc của Giang Trạch Châu trước giờ không cố định, thi thoảng anh sẽ tăng ca, thi thoảng anh sẽ đi công tác, đến khi kết thúc hạng mục thì toàn bộ công ty sẽ được nghỉ phép. Một công việc vừa dư dả, vừa bận rộn.

Còn công việc của Mạnh Ninh, có phần giống với Giang Trạch Châu.

Vũ đoàn ballet Nam Thành không giống với các vũ đoàn khác tại Trung Quốc ở chỗ, vũ đoàn Nam Thành có dàn nhạc giao hưởng riêng. Dàn nhạc giao hưởng thường được mời bởi các vũ đoàn ballet khác để đệm nhạc, với vai trò nghệ sĩ Cello chính, Mạnh Ninh cũng thường theo dàn giao hưởng đi đến khắp các nơi.

Lúc không có kế hoạch biểu diễn, lịch làm việc của cô không khác nhân viên văn phòng thông thường, sáng đến chấm công và đúng giờ tan làm.

Gần đây, tình cờ là không có buổi biểu diễn nào.

Mạnh Ninh nói: “Không đi làm.”

Giang Trạch Châu khẽ đáp: “Được.”

Dừng một giây, anh lại nói, “Gửi cho tôi địa chỉ cửa hàng 4S của cô, cả số điện thoại của người quản lý.”

Mạnh Ninh: “Hả?”

Giang Trạch Châu nói ngắn gọn: “Tôi đền chìa khoá xe cho cô.”

Mạnh Ninh sửng sốt, nhanh chóng từ chồi: “Không cần, tôi tự đi làm lại chìa khoá xe là được rồi.”

Giang Trạch Châu: “Tôi làm mất, đương nhiên phải bồi thường.”

Chỉ là một chiếc chìa khoá xe mà thôi, Mạnh Ninh thật sự không bận tâm. Đừng nói người làm mất là Giang Trạch Châu, cho dù là người quen khác, Mạnh Ninh cũng không bắt đền đối phương.

“Thật sự không cần, hơn nữa ngày nào anh cũng đưa tôi đi làm xa như vậy rồi…” Mạnh Ninh cười, “Xem như đã thanh toán xong.”

“Thanh toán xong?” Anh mơ hồ lặp lại câu nói.

“Ừm.”

Đôi bên đã thanh toán xong xuôi.

Trở về vị trí ban đầu.

Nghĩ đến đây, Mạnh Ninh thất vọng rủ mắt. Cũng bởi vì thế, mà bỏ lỡ nụ cười lạnh thoáng qua nơi đáy mắt Giang Trạch Châu.

“Được, vậy thì đã thanh toán xong.”

_

“Cứ thế kết thúc sao?”

Ban đêm, Mạnh Ninh và Thẩm Minh Chi nằm trên giường, cô dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất để tường thuật lại câu chuyện, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Thẩm Minh Chi là ai cơ chứ, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy.

“Làm lại chìa khoá mới mất mấy ngàn phải không? Số tiền này cậu có thể bắt taxi nửa năm đấy. Giang Trạch Châu đưa cậu đi làm một tuần, sao nói thanh toán xong là xong ngay được?” Thái dương của Thẩm Minh Chi đột nhiên nhảy dựng lên, “Không hổ là Tổng giám đốc của tư bản Hoa Duệ, khả năng tính toán của Giang Trạch Châu quả nhiên thừa sức qua mắt cậu.”

Mạnh Ninh cúi đầu, không dám lên tiếng.

----- Vẫn là dáng vẻ cố chấp và dễ bắt nạt.

Thẩm Minh Chi nhìn bộ dạng này của cô, trước kia đổi thành chuyện khác, cô ấy đều có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng: “Không phải khó khăn lắm cậu mới gặp lại Giang Trạch Châu sao? Tại sao không nắm bắt cơ hội?”

“Tớ nắm bắt rồi.”

“Cậu nắm như thế nào, nói tớ nghe xem.”

“Ngày nào tớ cũng mang bữa sáng cho anh ấy.”

“……”

Mạnh Ninh từ giường bò dậy, thẳng lưng nói, vô cùng chính trực.

Thẩm Minh Chi nhất thời bị giật mình trước sự tự tin này của cô, không nói nên lời.

Vài giây sau, cô ấy tức giận, “Cậu bao tuổi rồi mà theo đuổi người ta bằng cách đưa bữa sáng mỗi ngày? Mạnh Ninh, sao bây giờ tớ mới phát hiện, là cậu ngốc như vậy hả?”

“……”

Cũng không biết im lặng bao lâu.

Giọng Mạnh Ninh mới vang lên, bình tĩnh đến đau lòng, “Tớ chưa từng theo đuổi người khác, cũng không biết phải làm thế nào mới khiến đối phương thích mình và không phản cảm. Tớ sợ tớ làm quá nhiều, anh ấy sẽ không thích tớ, cho nên tớ không dám làm gì cả… Càng làm nhiều càng sai mà.” Cuối cùng, cô mỉm cười, an ủi Thẩm Minh Chi, “Thôi được rồi, tình cảm phải xem duyên phận nữa, nếu như tớ và anh ấy thật sự có duyên, sớm muộn sẽ ở bên nhau thôi.”

Thẩm Minh Chi lạnh lùng ngước lên: “Tình cảm đúng là phụ thuộc vào duyên phận.”

Mạnh Ninh: “Đúng thế, cậu cũng thấy tớ nói đúng phải không!”

Ánh mắt Thẩm Minh Chi sắc như dao, “Cho nên, nhiều khả năng hai người ở bên trong trong mơ.”

Mạnh Ninh: “……”

Điện thoại giao hàng vang lên, Mạnh Ninh chạy như bay ra cửa lấy đồ.

Thẩm Minh Chi nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, chẳng khác nào đấm vào bông vải, cảm giác bất lực không biết bộc phát ra đâu.

TV trong phòng khách đang chiếu chương trình tạp kỹ, tiếng cười nói râm ran khắp phòng.

Mạnh Ninh khoanh chân ngồi trên sofa, mở hộp đồ ăn vừa nhận ra, mắt cong tựa lưỡi liềm. Cô thực sự rất dễ hài lòng, những điều nhỏ nhặt cũng có thể khiến cô vui vẻ rất lâu. Cho nên đi chung xe với Giang Trạch Châu, mới khiến cô hạnh phúc đến thế.

Thậm chí, không cần thiết phải ở bên nhau.

Khát khao của con người không phải là vô hạn sao? Tại sao đến chỗ cô, lại trở nên đơn giản và thuần khiết như thế?

Có lẽ, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa người với người.

Tại sao phải ràng buộc người khác với cách nghĩ của bản thân? Mỗi người đều có cách sống riêng của mình.

“Chi Chi-----” Mạnh Ninh cười nịnh nọt, “Ra ăn thôi.”

“Tới đây.” Thẩm Mạnh Chi bó tay với cô, khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống ăn cơm.

Shipper còn giao thêm hai chai Sprite.

Mạnh Ninh một tay vặn nắp, bọt khí trong suốt trào lên. Cô uống một ngụm, hàm răng run run, nói: “Tớ không thích Giang Trạch Châu nữa.”

Thẩm Minh Chi nhíu mày, “Uống nhầm Sprite đểu à?”

(*) Sprite ở bên Trung Quốc có rất nhiều hàng nhái, cho nên theo từ lóng bên Trung, Sprite có hai nghĩa: một là loại soda chúng ta thường uống; hai là ám chỉ hàng nhái, hàng đểu.

Mạnh Ninh nghiêm mặt, nhấn mạnh: “Tớ nói thật đấy.”

“Là Sprite, hàng chính hãng.” Thẩm Minh Chi bất lực nhìn dòng chữ trên bao bì, “Sao cứ như uống phải rượu giả vậy?”

“……” Mạnh Ninh không nhịn được mà cao giọng, “Tớ thực sự sẽ không thích Giang Trạch Châu nữa! Anh ấy từ chối tớ nhiều lần như vậy, nào là dị ứng trứng gà, dị ứng xoài, dị ứng cam, dị ứng cả sữa. Làm gì có ai dị ứng nhiều thứ như thế chứ!”

“Ừ.”

“Tớ nói thật đó, tớ không thích nữa đâu.”

“Ừ.”

“Cậu nghiêm túc di!”

“Ừ ừ.”

“Thẩm Minh Chi!”

“Ừ ừ ừ.”

“……”

Mạnh Ninh đặt chai Sprite xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Cậu không tin tớ sao?”

Thẩm Minh Chi cầm điện thoại lên, tìm kiếm tin nhắn cũ, “Tớ và cậu quen biết tám năm, cậu đã nói tớ sẽ không thích Giang Trạch Châu nữa bao nhiêu lần rồi? Nào, chúng ta cùng xem tin nhắn trên Wechat. Tớ chỉ tuỳ tiện tìm kiếm một chút, kết quả, câu nói “Tớ không thích Giang Trạch Châu nữa”, 174 lần trùng khớp.”

“Sau đó, lướt thử sang cuộc nói chuyện ngày hôm sau.”

“Chi Chi, cậu nói xem, rốt cuộc Giang Trạch Châu có gì tốt? Tại sao tớ lại thích anh ấy?” Thẩm Minh Chi bắt chước giọng điệu của Mạnh Ninh, dịu dàng từ tốn, “Không phải chỉ là một tên đàn ông sao? Tại sao tớ không thể thích nổi những tên đàn ông khác? Bực chết đi được.”

“Bực---chết---đi---được---”

Mạnh Ninh thẹn quá hoá giận, “Im ngay, không được nói nữa.”

Thẩm Minh Chi cười, “Không thích thì không thích, dù sao hôm nay không thích, nhưng ngủ một giấc dậy, thì Mạnh Ninh của ngày mai, vẫn sẽ thích Giang Trạch Châu thôi.”

“……”

Môi Mạnh Ninh mấp máy, lẩm bẩm một lúc nhưng không thốt nên lời.

Cuối cùng, cô nặn ra một nụ cười chua chát: “Phải, Mạnh Ninh của ngày mai, vẫn sẽ thích Giang Trạch Châu thôi.”

Cô cầm Sprite lên, lon nước màu xanh lá cây cạn dần, cuối cùng đã hết sạch.

Cô giơ tay, ném về phía thùng rác.

Cùng lúc đó.

Việt Sắc.

Ánh đèn trên sàn nhảy nhấp nháy, mỗi một lần xoẹt qua tia mắt anh lại là một màn sương mù khác nhau, ánh đèn huyền ảo chiếu vào ly rượu chứa đầy chất lỏng màu xanh lục trong tay Giang Trạch Châu.

Anh chán chơi điện thoại, không hứng thú với rượu trong ly, cũng cự tuyệt các cô gái bắt chuyện với mình.

Bản thân Giang Trạch Châu không thích môi trường quán bar, căn bản là Chu Dương gọi anh tới, anh mới tới.

Nhưng gần đây anh không thèm thông báo, đã tự tìm đến cửa.

Năm ngày liên tiếp rồi.

Năm đêm này, không gì ngăn cản được.

Chu Dương đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Giang Trạch Châu.

“Ôi, ai đây nhỉ, sao ngày nào cũng tới vật vờ ở đây thế, không cùng với Mạnh…” Đã năm ngày trôi qua, anh ta lại quên mất cái tên Mạnh Ninh, chỉ mơ hồ nhớ được họ cô.

“Câm miệng được không?” Giang Trạch Châu lườm qua, bực bội không yên.

Chu Dương càng vui vẻ hơn, “Không theo đuổi được?”

“……”

“Chẳng lẽ, bị từ chối?”

“……”

“Không phải chứ, Giang Trạch Châu tiếng tăm lẫy lừng cũng bị người khác từ chối sao?” Vẻ mặt đó của Chu Dương chính là cười trên nỗi đau của người khác. Hoàn toàn không hề có dáng vẻ người anh em của tôi bị từ chối, tôi cũng đau khổ theo.

Anh ta nói tiếp, “Nghiêm túc mà nói, cô gái đó thực sự rất xinh đẹp, có thể người theo đuổi cô ấy cũng rất nhiều. Nhưng cậu không phải là đại ma vương hỗn thế sao, gặp chút khó khăn đã chùn bước, không phải tác phong của cậu.”

“Nếu là khó khăn nhỏ thì đã tốt.” Giang Trạch Châu tự giễu nói.

Chu Dương gãi đầu tò mò, “Theo đuổi người khác khó vậy sao?”

Giang Trạch Châu uống cạn rượu trong ly, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước trên môi, giọng khô khốc, “Theo đuổi người khác không khó, nhưng theo đuổi người phụ nữ của người khác, không phải tác phong của tớ.”

Chu Dương lập tức chấn động, “Hả? Cô ấy có bạn trai rồi.”

Giang Trạch Châu không nói gì, đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy rời đi.

Sàn nhảy chật ních người, một mình anh cô đơn lẻ bóng, xuyên qua đám đông.

Chu Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, trong lòng đột nhiên có cảm giác quay về năm anh ta và Giang Trạch Châu ở nước ngoài, bởi vì bị trộm ví tiền, nên không mua được mô hình yêu thích của Giang Trạch Châu.

Gia đình vội vàng gửi tiền tới, Giang Trạch Châu lập tức chạy đến mua, nhưng món đồ đã bị người khác đoạt mất.

Ngày đó, Giang Trạch Châu không nói gì.

Một câu cũng không.

Cho đến nửa đêm, lúc chuẩn bị đi ngủ, Giang Trạch Châu rốt cục mới lên tiếng.

Anh nói: “Tớ luôn muốn gì làm nấy, không chút do dự. Nhưng tại sao, lần này, lại đến sau chứ?”

Tại sao.

Lại đến sau chứ?