Edit: Lũy Niên
“Phạm thiếu gia, cậu bình tĩnh đừng nóng! Trước mắt chúng ta cứ nhìn camera giám sát đi đã.” Cảnh sát đi đầu dùng tay đẩy người phía trước để tiến vào, cùng nhân viên phòng giám sát nói một số câu.
Phạm Gia có người quen ở cục cảnh sát, muốn động tay động chân cũng chỉ mất chút tiền.
Vô cùng dễ dàng!
Quan hệ của ba Phạm Thịnh vô cùng rộng rãi, đối phó với Trang Thâm cũng không hẳn là điều gì khó khăn. Hơn nữa nói gì thì nói lần này hắn chính là người bị hại, hắn nhất định phải cho Trang Thâm biết thế nào là lợi hại.
Cũng không lâu sau đó, cảnh sát thuận lợi có trong tay video giám sát.
“Hai người các cậu, trước hết hãy cùng tôi đến đồn cảnh sát.” Cảnh sát cầm tài liệu vừa thu thập được trên tay cất đi, quay lại nhìn hai người nói.
Cho đến khi Trang Thâm cùng Phạm Thịnh lên xe, Tưởng Hoài đều không rõ có chuyện đã xảy ra, y nén giận nói với Thẩm Văn:” Anh Văn, anh nói thử xem bọn họ dựa cái gì mà đưa người đi?”
“Không có chuyện gì.” Thẩm Văn nghe vậy, cúi đầu nhìn điện thoại. Thanh âm của cậu hơi thấp, trên khuôn mặt đều như đang tỏa ra khí lạnh: ” Cậu ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Ở sở cảnh sát, Phạm Thịnh vẫn luôn im lặng. Hắn thật muốn nhìn xem, đến lúc này rồi ai có thể cho Trang Thâm chỗ dựa? Hắn muốn nhìn xem Trang Thâm kiêu ngạo kiểu gì nữa?
Đối mặt với vị cảnh sát đang làm nhiệm vụ trước mặt, Phạm Thịnh đem những suy nghĩ mà đã bản thân đã chuẩn bị từ trước nói ra: ” Sáng hôm nay, tôi phát hiện đồng hồ mà ba mới mua cho tôi không thấy. Đi lục soát thì đồng hồ được tìm thấy trên bàn học của Trang Thâm. Hơn nữa, camera trong trường cũng ghi lại được, sáng sớm lúc hừng đông có một bóng người giống như cậu ta! Không thể sai được, chính là cậu ta, chính cậu ta trộm đồ của tôi! “
Trong phòng thẩm vấn, vị cảnh sát này cũng không lấy được gì tốt ở Phạm Thịnh. Tất cả đều theo như quy định cũ mà làm: ” Trang Thâm, cậu nói sáng nay cậu làm những gì?”
Trang Thâm không lạnh không nhạt, trần thuật: “Tôi không có lấy đồng hồ của cậu ta.”
Vị cảnh sát trước mặt vẫn luôn đợi cậu nói tiếp, kết quả đón nhận lại là một bầu không khí im ắng quỷ dị.
Y ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía đối diện.
Thiếu niên an tĩnh ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp. Dưới lớp áo sơ mi trắng là bờ vai gầy gò,cùng xương quai xanh xinh đẹp. Khuôn mặt tựa như thần tiên không vướng bụi trần.
Liếc mắt nhìn cậu một cái, từ bầu không khí nóng nực đều cảm thấy mát mẻ vô cùng.
Nhìn sang Phạm Thịnh bên cạnh, tư thế ngồi như ông chủ, cho người ta cảm giác toàn bộ sở cảnh sát này đều là nhà hắn vậy.
Phạm Thịnh to tiếng gây sự nói: “Mày nói cái gì? Mày chờ đó, để tao xem lát nữa mày làm được gì!”
Lúc này là một người đàn ông trung niên hơi mập đi tới, cảnh sát đang làm biên bản lập tức đứng lên, cung kính nói: “Tôn cục trưởng!”
Phạm Thịnh thấy người đến, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đây hẳn là ba hắn tìm người đến!
Tôn cục trưởng gật đầu một cái, nhìn về phía thiếu niên bên trong rồi khóa ánh mắt lại: “Phạm Thịnh, trước hết theo ta ra ngoài.”
Phạm Thịnh đắc ý liếc mắt qua Trang Thâm, đứng lên đi theo người đàn ông kia ra ngoài. Hắn ngênh ngang rời đi, trong lòng mấy cảnh sát ở đó đều phỏng đoán trong lòng: Cái tên Phạm Thịnh này chỉ sợ là có chỗ dựa cho nên mới như vậy! Bọn họ nhìn rất nhiều vụ án được khởi tố, ít nhất ánh nhìn vẫn như vậy với mấy người học sinh.
Lúc này ngồi ở trong chỉ còn Trang Thâm, ánh mắt không mảy may quan tâm, đối mặt với người như Phạm Thịnh mà cũng không hề hốt hoảng chút nào, đại khái phần lớn là do bị vu hãm. Nghĩ tới đây, giọng của cảnh sát đã ôn hòa đi rất nhiều, anh mở lời hỏi: “Có khát không? Ở đây có nước.”
Trang Thâm lắc đầu một cái: “Tôi không uống, cảm ơn anh cảnh sát.”
Cảnh sát nghe tiếng “anh cảnh sát” mà cảm động muốn rơi lệ đầy mặt, quá thích đứa nhỏ này!
Trước giờ không cần biết học sinh đang ở độ tuổi nào, đến đây liền kêu là chú. Anh năm nay mới hai mươi bảy, nào có già như vậy!
Cảnh sát lại đi về phía bàn rồi lấy ra hai viên kẹo trái cây, ôn hòa nói: “Vậy ăn kẹo đi, không sao đâu.”
Trang Thâm nhìn chằm chằm viên kẹo hương quýt rắn, như đang nghĩ tới điều gì đó, đưa tay cầm lấy một viên: “Cảm ơn anh cảnh sát.”
Cảnh sát nhìn bạn nhỏ ngoan ngoãn hiền lành Trang Thâm ăn kẹo, đột nhiên nữ cảnh sát vỗ vai anh một cái, thấp giọng nói: “Tôi vừa nghe điện thoại cho người nhà, nhưng không có ai nhấc máy …”
Nữ cảnh sát liếc nhìn Trang Thâm, không nói tiếp.
Lần này hai người càng đồng tình rằng, bạn học nhỏ này vị vu hãm cũng quá thảm rồi đi!
Anh thấp giọng trả lời: “Tiếp tục đi tra những nhà khác thêm chút, chỉ cần có thể liên lạc là được.”
Bọn họ thật sự sợ hãi, Phạm Thịnh dùng hết tài nguyên nhân lực, không phân trắng đen liền đem hết tội trộm cắp này đổ lên người bạn học nhỏ ….
Loại chuyện này cũng không hẳn là chưa từng xảy ra.
Một lát sau, nữ cảnh sát lại thấp giọng nói: “Có liên lạc rồi! Cậu của nhóc đó nghe điện thoại, nói lập tức sẽ tới ngay. Nghe tên của người cậu, tôi thấy giống như đã nghe qua ở đâu…”
Cửa phòng thẩm vấn một lần nữa được mở ra, Tôn cục trưởng cùng Phạm Thịnh cùng đi tới.
Tôn cục trưởng trên tay cầm một tờ giấy, đưa cho cảnh sát, khẽ hất hàm: “Để cho hắn ký tên.”
Phạm Thịnh tay ôm trước ngực tràn đầy đắc ý.
Quản chế không minh bạch lại thuận theo ý ông ta.
Mặc dù không thể khiến nửa đời sau của Trang Thâm ở trong tù, nhưng cũng có thể phải là mười ngày nửa tháng, thế cũng đủ cho Phạm Thịnh hắn trút giận.
Cảnh sát cúi đầu nhìn một cái. A, phía trên đã viết xong lời khai của hai người, Trang Thâm thừa nhận mình lấy trộm đồng hồ của Phạm Thịnh.
Tôn cục trưởng ưỡn bụng, thần thái như thường: “Bạn học Trang, cậu nếu bây giờ an phận chút, tội này chúng tôi có thể châm chước cho. Cậu biết thế nào là tốt xấu đúng không?”
Trang Thâm vừa ăn viên kẹo xong, trong miệng còn lưu lại vị quýt chua ngọt, tâm trạng cũng không tệ lắm.
Cậu khẽ nâng cặp mắt xinh đẹp của mình lên, cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, khẽ cười một tiếng: “Cái gì tôi cũng không làm, tại sao lại phải kí tên? Ông thật sự là cục trưởng sao?”
Mấy lời cuối có phần muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương.
Tôn cục trưởng trước giờ đã gặp người nào mà nhìn thấy hắn không cúi người gật đầu? Hắn trước giờ được nịnh nọt, hôm nay lại bị một học sinh năm hai trung học xem nhẹ, nhất thời kêu la như sấm: “Bạn học, tôi khuyên cậu ngoan ngoãn ký tên, nếu không …” Mắt hắn có chút đυ.c ngầu, toát ra sự khinh thường: “Cậu nói càng nhiều, chờ lâu coi như càng hối hận.”
Trong trường học, ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt của Thẩm Văn, đường cong của khuôn mặt được lộ sắc bén lưu loát, đôi môi anh mím chặt.
Ngón tay thon dài gõ thoăn thoắt trên bàn phím. Không lâu sau, anh ngừng lại.
Anh kéo đem các video vào một tệp, sau đó đóng máy tính lại.
Tưởng Hoài ở một bên lập tức nói: “Quản chế đã chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Văn ừ một tiếng.
Tưởng Hoài thầm vui trong lòng: “Tôi lập tức bảo tài xế chuẩn bị xe.”
Thẩm Văn vừa rời máy tính, lại là một bộ dạng lười biếng hiện trên mặt, anh mở điện thoại di động lên bấm một dãy số: “Người đã tìm được rồi.”
Bên kia đáp một tiếng, giọng không khỏi có mấy phần lo âu: “Thẩm thiếu gia, bạn học cậu muốn tôi đón về đã bị đưa đi, vậy giờ ta đi thẳng về sao?”
Thẩm Văn dừng lại một chốc, nhướng mày lên: “Bị người đón đi?”
Xem ra người nhà Trang Thâm động tác cũng rất nhanh.
“Dạ, lúc đầu tốc độ của chúng ta nhanh hơn, nhưng lúc đến cục chỉ còn lại Giang cục trưởng cùng Phạm Thịnh, bạn học Trang được người nhà đưa đi rồi. Chuyện này đã được giải quyết, không còn bất kì vấn đề gì cả.”
Thẩm Văn liếc nhìn thẻ USB trong tay, khẽ nhếch khóe miệng lên: “Được rồi, mấy cậu về trước đi.”
*
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn của cục công an như ngưng lại.
Tôn cục trưởng địa vị cao, chỉ thị cảnh sát để cho Trang Thâm ký tên. Nhưng cảnh sát cầm giấy nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Trang Thâm, đôi mắt sáng của cậu lạnh lùng, không chút động đậy.
“Bạn học nhỏ, cậu không ký đúng không?” Tôn cục trưởng nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt dần lãnh đạm: “Được, không ký. Đến chút nữa cũng đừng khóc lóc chảy nước mắt nước mũi!”
“Khóc lóc chảy nước mắt nước mũi?” Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị mở ra.
Một giọng nam trầm thấp được cất lên, dày nhưng ôn hòa, tràn đầy sức mạnh cùng với tính uy hϊếp, mọi người đang ồn ào tranh chấp nhau cũng ngừng lại nhìn ra phía cửa.
Đi đầu là người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, dáng người cao ráo tráng kiện, đường cong khuôn mặt sắc sảo, mặc dù khóe mắt đã có chút vết nhăn nhỏ, nhưng vẫn anh tuấn như thường, càng lộ vẻ người đàn ông thành đạt, chững chạc.
Tôn cục trưởng nhìn thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đây là người nào. Ngược lại, cảnh sát nữ đang ngồi chợt đứng lên hướng người đàn ông kia nói: “Hách…Hách Thính trưởng!”
Hách Thính trưởng…
Chẳng lẽ là giám đốc công an tỉnh, Hách Duệ Thành!?!
Hắn nhìn lại mấy lần, dần dần có ấn tượng.
“..Hách Thính trưởng?” Tôn cục trưởng như đã hoàn hồn, nhanh chóng tiếp đón, lưng hơi cong lại, mặt cười đầy vẻ nịnh hót: “Không biết cơn gió nào đã đưa ngài tới đây vậy?”
Hắn tuy là cục trưởng, nhưng cũng không dám chọc đến vị giám đốc tỉnh này, thái độ lập tức quay ngoặt một trăm tám mươi độ.
Hách Duệ Thành tùy ý liếc nhìn hắn, môi hơi cong nói: “Ông vừa mới nói muốn cho ai khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi?”
“A..?” Thấy Hách Duệ Thành nên khẩn trương, Tôn cục trưởng thiếu chút nữa đã quên mất lúc nãy vừa uy hϊếp Trang Thâm, hắn dừng lại hai dây mới chỉ sang Trang Thâm nói: “Vị bạn học này trộm đồ tới mấy triệu, còn thà chết không chịu nhận sai, tôi đây là phải buộc hắn làm theo quy định…”
“Ồ …” Hách Duệ Thành cười khẽ một tiếng, cắt ngang lời Tôn cục trưởng.
Duệ Thành đi thẳng tới hướng Trang Thâm, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Trang Thâm một cái. Sau đó anh ngước mắt lên, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm vào Tôn cục trưởng, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng: “Tôi ngược lại đang muốn nhìn một chút, là ai đang muốn ép cháu ngoại của Duệ Thành này khóc lóc đến chảy nước mắt nước mũi!”
“Oanh!!!!” một tiếng, đầu Tôn cục trưởng như nổ tung!
Cháu ngoại…?
Trang Thâm lại là cháu ngoại của Hách Duệ Thành?!?
Trang Thâm kia ban đầu tại sao nửa câu cũng không nói? Bị buộc kí tên cũng không nói!
Phạm Thịnh cũng đã nhấn mạnh Trang Thâm là một học sinh nghèo, rất ngốc nghếch, làm sao có thể đột nhiên biến thành cháu ngoại của Hách Duệ Thành?!?
Bên Phạm Thịnh cũng vô cùng bối rối..
Ở trường ngày ngày uống cháo trắng, bị nói là người nghèo cũng không phản bác lại, sao lại có người như Trang Thâm cậu ta chứ?
Vậy lần hành động này của hắn ….Há chẳng phải lại một lần nữa thất bại sao!
Tôn cục trưởng mặt trắng bệch, đến cả hai chân đều đã vô ý thức nhũn ra phát run. Trong đầu lại lặp lại câu nói “cháu ngoại” của Hách Duệ Thành.
Hắn vừa rồi đã nói gì vậy? Hắn vừa rồi cũng đã làm cái gì thế!!!
Phạm gia cho chút tiền, hắn đã mở lòng tham, tin vào lời Phạm Thịnh, vụ án thì vẫn chưa rõ ràng trắng đen thế nào, hắn đã một mực bức một học sinh cao trung ký tên ở tờ lời khai giả mạo!!
Kết quả học sinh kia lại là cháu ngoại của Hách Duệ Thành ….Đã thế còn bị Hách Duệ Thành bắt tại trận!
Tôn cục trưởng run rẩy giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi: “Hách Thính trưởng..Hiểu lầm, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm! Tôi chắc đã làm việc qua loa quá rồi!”
Hắn không dám tưởng tượng chuyện này sẽ khiến hắn rơi vào vực sâu, hắn liền đem hết khả năng để rửa sạch cho mình.
“Hiểu lầm?” Nụ cười của Hách Duệ Thành không mang theo chút cảm tình nào, anh nhìn về bên thiếu niên bên cạnh: “Tiểu Thâm, con nói xem, chuyện này có phải là hiểu lầm?”
Bất luận là kiêu ngạo hay sợ hãi Tôn cục trưởng, Trang Thâm vẫn là bộ dạng lạnh lùng kia. “Ông ta vừa đến liền ép cháu ký tờ giấy kia, một lời một câu cháu cũng chưa nói. Lúc cháu cự tuyệt còn ăn nói bậy bạ uy hϊếp.”
Hách Duệ Thành nghe xong câu này, đôi mi hướng lên trên một chút, nhìn về phía ánh mắt đờ đẫn của Tôn cục trưởng: “Còn gì để nói không?”
Tôn cục trưởng lúc này giống như bị đánh mấy cái bạt tai, đầu óc hắn quay cuồng không nói ra được câu nào.
Hách Duệ Thành một tay khẽ đặt lên vai Trang Thâm, đưa cậu ra ngoài, giọng nói lạnh như băng lại cất lên: “Tôn cục trưởng cũng chớ gấp, chuyện này tôi sẽ cùng ông tính sổ thật tốt.”
Tôn cục trưởng đổ đầy mồ hôi, lập tức ngã ngồi trên đất.
Xong rồi…
Lần này xong cả rồi..