Con ngươi của Phạm Thịnh co rút dữ dội.
Cả người hắn đau đớn đến run rẩy từng cơn, thân thể cơ bản không tài não động đậy. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, Trang Thâm vô cùng dễ dàng dùng một tay nâng ghế lên. Ánh mắt của cậu ác liệt, một lát sau rơi lên trên đầu của hắn.
Trang Thâm, người này quá tàn nhẫn…
Trang Thâm lúc này không muốn biết chuyện đã xảy ra hết.
Cậu chỉ biết là hắn ta vô duyên vô cớ đạp đổ bàn của cậu, còn giẫm lên sách của cậu.
Thậm chí còn gắn cho cậu tội danh ăn trộm.
Loại người như Pham Thịnh, không cho hắn ta chút dạy dỗ thì sẽ chẳng bao giờ biết sửa đổi.
Trang Thâm dùng sức trên tay, dùng sức đập xuống ——
“Chờ một chút.”
Một thanh âm trầm thấp, đầy từ tính vang lên bên cạnh tai cậu.
Giống như đang ngồi trong suối nước nóng nhưng trên tay lại cầm một cục đá mát lạnh. Rất rõ ràng, dùng hơi lạnh từ từ làm dịu đi cơn giận của cậu.
Trang Thâm thả nhẹ lực. Nhìn thấy Thẩm Văn từ sau lưng cậu xuất hiện, thuận tay đỡ lấy chiếc ghế trên tay Trang Thâm, ném xuống đất.
Thẩm Văn rũ mắt, giống như là đang nhìn rác rưởi trên mặt đất. Thờ ơ mở miệng: ” Đừng đánh cậu ta! Đánh cậu ta bẩn tay! “
Mới vừa thở ra một hơi, lại nghe được những lời này từ anh. Phạm Thịnh suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Ánh mắt Trang Thâm vừa lạnh vừa ác liệt, ngũ quan xinh đẹp lại sắc bén như một lưỡi kiếm vừa được tuốt vỏ. Phạm Thịnh nhìn thấy ánh mắt Trang Thâm đảo qua, một khắc kia khϊếp sợ trong lòng hắn đột nhiên dâng trào.
Phạm Thịnh vội vàng từ mặt đất đứng lên, hung tợn nói với Trang Thâm: “Mày trộm đồng hồ của tao, còn dám đánh tao?!”
Tầm mắt, Thẩm Văn vẫn luôn rơi trên khuôn mặt của Trang Thâm, hỏi: “Cậu có chạm qua đồng hồ của cậu ta sao?”
“Không có.” Trang Thâm nén khó chịu trả lời.
Cậu từ phòng làm việc của Từ Học Hải đi ra, vốn tâm trạng rất tốt.
Không nghĩ đến vừa bước vào lớp, đã thấy Phạm Thịnh đạp sách vở của cậu. Trực tiếp đem tâm trạng tốt của cậu đuổi đi!
Thẩm Văn lúc này cũng cúi đầu nhìn xung quanh trên mặt đất.
Trang Thâm vốn luôn sắp xếp sách vở ngăn ngắn chỉnh tề. Lúc ày lại giống như đống rác bị người bỏ hoàng. Không có quy định gì cả!
Anh lại nhìn thấy bên cạnh, có hai viên kẹo.
Là hai viên kẹo trái cây mà trước khi rời đi anh cho Trang Thâm.
Mắt Thẩm Văn híp lại, khóe miệng như có như không cong lên, con ngươi âm trầm: “Chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, tự tiện lục ngăn bàn của người khác? Không tốt lắm?”
Phạm Thịnh cắn răng nhìn anh: “Mày muốn làm gì?”
Vẻ mặt của Thẩm Văn rõ ràng không để ý đến hắn, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Mọi người đều có mặt đông đủ chứ?”
Tưởng Hoài đứng ở phía sau nói: “Mau, kêu năm người bên ngoài.”
Phạm Thịnh đứng ở bên ngoài phòng học, tròng mắt đều đỏ rồi.
Mấy người đáng đứng bên ngoài phòng học, chính là đàn em trước kia của hắn. Mấy người lớp chín do Hoàng Mao cầm đầu!
Ban đầu, mấy người này hắn nói gì đều nghe nấy. Vẫn luôn lấy lòng hắn, nhưng bây giờ bọn họ đứng đằng sau lưng Trang Thâm. Nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù.
Sắc mặt Phạm Thịnh xanh nét!
Rõ ràng là đồng hồ của hắn bị trộm! Mà tên đầu sỏ lại gọi đàn em trước kia của hắn đến, cùng nhau nhắm vào hắn!
Thẩm Văn nhường đường cho người qua, nhìn về năm người phía sau ra lệnh: “Đem bàn cậu ta phá, sách cũng đạp qua ít nhất một lần.”
Phạm Thịnh ngay cả nói cũng run rẩy: ” Thẩm Văn, mày…! “
Những học sinh đứng trong phòng cùng hành lang, toàn bộ đều không dám thở mạnh tập trung nhìn chằm chằm vào mấy người bên trong.
Bốn người này, lớp 10 có người nào không biết?
Đừng nói đến bối cảnh gia thế của ba người kia. chỉ mình Trang Thâm cũng đủ hấp dẫn không ít người.
Ngày tựu trường đầu tiên, cậu đem Phạm Thịnh đè đầu.
Lúc nãy, Phạm Thịnh làm những chuyện như thế kia. Mọi người ai cũng rõ ràng. Những người bị y lục bàn học, đạp lên sách cũng hận không thể xé hắn bằng anh không.
Lúc Trang Thâm đi vào, những người đang tức giận như thấy được chúa cứu thế. Vô cùng hy vọng Trang Thâm có thể cho hắn một cái tát.
Trang Thâm quả nhiên không để bọn họ thất vọng, vừa lên đã chơi lớn như vậy!
Lần này còn đưa Thẩm Văn đến, Phạm Thịnh chắc chắn không sống tốt hơn.
Tất cả mọi người đều bừng bừng khí thế chờ đợi kịch hay kế tiếp. Cầm điện thoại di động ẩn danh nói chuyện trong nhóm.
[ Nói thật, Trang Thâm với Thẩm Văn ai cũng thật đẹp trai. Một người trực tiếp đánh! Một người lại ăn miếng trả miếng! ]
[ Phạm Thịnh tự cho mình là đại ca giáo bá của trường hay sao? Bộ tưởng không ai dám chọc vào hắn hả? Hàng ngày đều làm bộ vênh váo, hống hách. Báo ứng cuối cùng cũng đến với cậu ta! ]
[ Phạm Thịnh lần này đắc tội với Thẩm Văn! Tôi đã lâu không nhìn động tĩnh lớn của Thẩm Văn như vậy! ]
[ Tớ cũng thật tò mò! Trang Thâm trước khi đến trường học có quen biết với Thẩm Văn sao? ]
[ Cũng có thể đi! Tôi có cảm giác quan hệ của hai người họ rất tốt! ]
[ Thế giới của đại lão người phàm như bọn mình không thể hiểu! ]
Còn có một bộ phận đang: [ Quá xứng đôi! Bọn họ là thật!!! ]
Mấy người lớp chín từ cửa trước đi vào, đi đến bên cạnh một cái bàn đặt ở hàng đầu. Chợt đem bàn của Phạm Thịnh kéo ra ngoài. mỗi người đem bàn của hắn hung hăng đạp một cái.
Một người khác trở tay đẩy bàn Phạm Thịnh ngã xuống đất.
Bên trong ngăn bàn, điện thoại di động, sạc điện thoại thẳng tắp rơi xuống đất tạo ra thanh âm chói tai.
Vừa rơi xuống đất, màn hình điện thoại liền xuất hiện nhiều mảnh nhỏ. Không biết có thể dùng hay không.
Người xung quanh một chữ cũng không nói, nhưng trong lòng rõ ràng chỉ có thông khoái.
Mới vừa rồi Phạm Thịnh làm những gì, bây giờ trả lại gấp đôi cho hắn. Không có gì có thể thống khoái hơn.
Bàn bị người phá. Nam sinh dùng sức đứng lên, sau đó nhằm vào tường hung hăng đấm lên.
Mấy người lớp chín luôn luôn đi theo sau Phạm Thịnh, làm việc vô cùng tàn nhẫn. Bây giờ cùng Phạm Thịnh đối nghịch, một chút cũng không thua trước đây.
Sau khi đập một lượt, chân bàn bị đập đến vẹo sang một bên. Mặt bàn xuất hiện vết nứt. Hoàn hảo khiến bàn hắn thành một đống sắt vụn.
Tiếp, hai người khác đem bàn dọn đến chỗ thùng rác. Đem sách vở cung hắn cùng các loại đồ vật, giống như rác ném vào trong ngăn bàn. Cuối cùng đem bàn học học của Phạm Thịnh vửt xuống thùng rác sau trường.
Phạm Thịnh chưa bao giờ đến mình sẽ có một ngày như vậy.
Có thể khi đối mặt với Thẩm Văn, hoàn toàn không dám gây sự.
Động tĩnh của lớp mười quá lớn, kinh động đến các giáo viên. Từ Học Hải cùng Khương chủ nhiệm vôi vàng chạy đến.
Bàn Trang Thâm đã được người nâng lên, Thẩm Văn đang rũ mắt cùng cậu xếp lại sách.
Khương chủ nhiệm nhìn qua, lại có Phạm Thịnh, cau mày nói: “Chuyện gì gì xảy ra?”
Phạm Thịnh nhìn thấy thầy giáo đến, có chút sức lực: “Khương chủ nhiệm, Trang Thâm trộm đồng hồ của em. Cậu ta chẳng những muốn đánh người, còn sai người phá hủy bàn của em.”
Khương chủ nhiệm hỏi: “Trang Thâm trộm đồng hồ của em? Có chứng cứ không?”
“Em tìm thấy đồng hồ bên trong ngăn bàn của cậu ta, đây chính là chứng cớ. “Hắn giơ đồng hồ trong tay mình lên, cười nhạt: “Đồng hồ của em hơn sáu triệu. Cậu ta ngay cả bữa sáng còn mua không nổi, dĩ nhiên là đỏ mắt!”
Hăn chắc chắn Trang Thâm chính là người làm ra chuyện này, dù bàn đầu hắn cố kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trang Thâm. Cậu nhất định vì trả thì, thuận tiện muốn từ chỗ hắn lấy đồ tốt! “
“Câm miệng!” Khương chủ nhiệm nghe một lúc, vẻ mặt đông cứng lại. Không vui vẻ cắt đứt lời nói của hắn. Y gọi một học sinh đang ngồi một bên xem, hỏi: “Em kể lại cho tôi chuyện gì xảy ra?”
Bạn học vội nói: “Thưa thầy, Phạm Thịnh vào lớp học nói mình bị mất đồ. Sau đó, lục soát từng bàn một, đến lúc lục soát bàn của Trang Thâm thì trực tiếp đá vào bàn học của cậu ấy, nhưng đồng hồ thật sự rơi ra từ bàn học của cậu ấy…”
Khương chủ nhiệm nhíu chặt lông mày, y liếc nhìn đám học sinh, mở miệng nói: “Mấy người các em theo thầy cùng đến phòng giám sát. Thấy muốn nhìn xem lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
……………………………………………………………
Phòng giám sát, từ sáu giờ sáng đã bắt đầu hoạt động.
Mọi người vây xung quanh màn hình điều khiển. Giờ tự học bắt đầu từ rất sớm, Trang Thâm đi vào lớp học liền ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này, Trang Thâm ngồi xuống ghế, cầm lấy bài thi để vào ngăn bàn.
Lúc này là lần duy nhất cậu đưa tay để vào trong ngăn bàn. Ngoại trừ lần này ra, những cái khác đều bình thường.
“Em nhìn đi, Trang Thâm căn bản không đi qua chỗ em ngồi. Làm sao có thể lấy đồng hồ của em?” Khương chủ nhiệm chỉ màn hình nói.
Phạm Thịnh hoàn toàn không phục, mở miệng ra đều là lời châm chọc: “Biết đâu cậu ta lấy lúc em ở chỗ khác thì sao? Đồng hồ em vứt linh tinh, có lúc để trong cặp để ở tiệm lẩu. Cậu ta thấy không có ai liền trộm đồng hồ của em thì sao? Đồng hồ của em trị giá sáu trăm vạn, cậu ta chắc chắn phải ngồi tù.”
Khương chủ nhiệm không tin Trang Thâm sẽ làm những chuyện như vậy, y quay lại hỏi Trang Thâm: “Em hôm đấy đi ra ngoài, có chứng cứ chứng minh bản thân không động vào đồng hồ của Phạm Thịnh hay không?”
” gày hôm đấy, em căn bản không hề nhìn thấy cậu ta. Hơn nữa, hôm đấy em đi cách cậu ta rất xa.” – Trang Thâm nâng mắt lên, không nhìn ra được cậu vui hay giận. Nhưng giọng nói có chút lạnh: “Đối với đồng hồ của cậu ta, em hoàn toàn không có hứng thú.”
Phạm Thịnh bị lời không lạnh không nhạt này của cậu chọc giận: “Mày không có hứng thú? Mày cứ giả bộ đi, đối với sáu trăm vạn mày thật sự không có hứng thú?”
Khương chủ nhiệm nghe được lời này của Phạm Thịnh có phần không vui. Y vẫn đang nghĩ có nên tin tưởng Trang Thâm? Ngay lúc này y bất định, Thẩm Văn ở bên cạnh nói: “Nếu như đồng hồ của cậu ở chỗ Trang Thâm, vẫn khẳng định không phải tự mọc chân chạy đến. Chúng ta hử nhìn lại khoảng thời gian trước đó. Bắt đầu từ giờ tự học ngày hôm qua.”
Nhân viên giám sát nghe được lời học sinh nói, theo bản năng nhìn về phía Khương chủ nhiệm.
Khương chủ nhiệm gật đầu: “Chính xác phải xem lại ngày hôm trước. Nếu như không tìm được. Chúng ta lại đến tiệm lẩu xem lại camera.”
Trang Thâm đứng ở phía ngoài cùng. Ánh mắt nhìn vào trong video chiếu trên màn hình, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh nhạt.
Phạm Thịnh tức giận giậm chân, hết lần này đến lần khác Trang Thâm vẫn là bộ dạng không muốn lý sự với hắn. Làm hắn càng tức giận.
Rõ ràng người bị hại là hắn cơ mà? Tại sao Khương chủ nhiệm lại đứng về phía Trang Thâm?
Dựa vào cái gì?
Tâm tư của Phạm Thịnh căn bản không nằm trên video đang chiếu. Hắn chắc chắn Trang Thâm là người lấy trộm đồng hồ của hắn. Phạm Thịnh cầm lấy điện thoại, ánh mắt lạnh như băng: “Các người muốn bao che cho nó! Được, tốt thôi! Tao bây giờ liền báo cảnh sát, để cho cảnh sát tham gia vào giải quyết! Số tiền lên đến sáu trăm vạn đã đủ để lập án, để cho mày vào tù uống trà…”
Trong mắt Phạm Thịnh tựa như có độc vậy, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Trang Thâm. Ngay lập tức bấm gọi điện: “Ba, đồng hồ trị giá sáu trăm vạn của con bị trộm. Ba mau giúp con xử lý….Đã tìm được, bị bạn cùng lớp trộm! Nhưng cậu ta không nhận! Ba liên lạc với người quen, nói bọn họ nhanh đến trường học.”
Học sinh báo cảnh sát, Khương chủ nhiệm cũng không cản được. Dẫu sao cũng là đồng hồ đắt tiền, y chẳng qua chỉ có thể hỗ trợ tra camera, xem ai có lá gan lớn như vậy.
Phạm Thịnh nói chuyện điện thoại xong, trong lòng vui vẻ hơn nhiều.
Hắn muốn nhìn xem, khi cảnh sát đến ai còn có thể bảo vệ được Trang Thâm?
Khương chủ nhiệm nhìn chăm chú vào video giám sát. Video bắt đầu chiếu, thời gian ba giờ rạng sáng hôm sau.
Thời điểm này phòng học tối đen như mực, mọi người đều nhìn về phía màn hình khong nhúc nhích, đều có chút mệt mỏi.
Nhưng ngay lúc này, nhân viện làm việc đột nhiên nói: “Có người đến.”
Những người khác ngay lập tức đem tầm mắt tập trung đến màn hình chính.
Vốn là phòng học trống rỗng, lại đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Người nọ có vóc dáng rất gầy. Nhanh chóng đi vào phòng học, chạy thẳng đến bàn học của Phạm Thịnh.
Bởi vì bên trong phòng học không mở đen, ánh trăng ám trầm, hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt của người kia.
Hắn còn hết sức cảnh giác đeo khẩu trang, đội mũi lưỡi trai. Cho dù có mở đèn cũng không chắc có thể nhìn thấy mặt của hắn.
Phạm Thịnh vốn không yên, nghe thấy lập tức hứng phấn mắt mở to: “Nhìn đi, em đã nói là cậu ta mà! Người này nhất định là Trang Thâm!”
Trong video, người nọ sờ bên trong bàn học của Phạm Thịnh một lúc lâu. Cầm ra thứ gì đó! Bước chân không ngừng lại đi về phía cuối lớp.
Là chỗ ngòi của Trang Thâm!
Hắn dừng lại, đem đồ để vào bàn học. Sau đó cúi đầu, động tác vô cùng tự nhiên đi ra khỏi phòng học.
Nhân viên giám sát đem hình ảnh lùi lại. Dừng ở chỗ hình ảnh nam sinh kia, hoàn toàn có thể thấy được toàn thân của hắn.
Hình ảnh mơ hồ không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của hắn. Nhưng thứ còn lại, hoàn toàn không nhìn ra cái gì.
Phạm Thịnh giống như nhìn thấy được cứu tinh, hắn đỏ mắt chỉ vào Trang Thâm to giọng nói: “Cảnh sát, chính là cậu ta! Cậu ta ăn cắp đồng hồ sáu trăm vạn của tôi!”
Tác giả có lời muốn nói: Trang sâu thật sự rất có tiền, tuy nhiên ngón tay vàng không thể lên nhanh như vậy được!