Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi

Chương 66

Anh chính là người mà biết bao nữ sinh đều muốn được quay trúng, mọi người đều hưng phấn không thôi.

Nữ sinh xoay chai ngẩn người, cô không nghĩ đến chỉ mới một lần đã quay trúng anh. Cô bị người bên cạnh đậy một cáu mới hồi phục được tinh thần: ” Lần này là Thẩm Văn! Tớ hỏi cậu, cậu chọn đại mạo hiểm hay lời thật lòng? “

Thẩm Văn lười biếng ngồi xuống, trong mắt là ánh lửa chập chờn cháy kia. Anh hình như không được tập trung: ” Lời thật lòng. “

Mọi người nhếch mép mong đợi, sôi nổi nhìn về phía nữ sinh mà nháy mắt, ám chỉ làm hãy hỏi thật nhiều lên.

Nữ sinh ho một tiếng, cô có chút khẩn trương hơi hưng phấn hỏi: ” Lời thật lòng à? …Vậy cậu có thích ai không? “

Lời này vừa nói ra, bốn phía đều ồn ào.

Có lẽ bởi vì uống rượu, nên mọi người đều ngồi sát vào nhau. Nếu là bình thường chắc chắn những chuyện như vậy đều quá xa vời, Thẩm Văn không hào hợp được chắc chắn sẽ tìm cách trốn tránh.

Bọn họ không lo lắng, nên hỏi những vấn đề đều vô cùng tàn nhẫn.

Thẩm Văn là ai?

Toàn trường đều không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, nhìn anh vậy thôi nhưng bối cảnh của anh để nói rất vững chắc.

Ba ngày không đi học, hai người phơi mình trên sân thượng. Thế nhưng chỉ cần đi thi là sẽ đứng đầu.

Bất luận là gia cảnh hay năng lực, người khác không bằng anh.

Chuyện của anh, cũng là chuyện mà nữ sinh toàn trường chú ý nhiều nhất.

Ở một chỗ khác, Lưu Phàm đυ.ng vào vai Tưởng Hoài một cái: ” Cậu nói xem cậu ấy có không? “

Tưởng Hoài: ” Hẳn là không có đâu…”

Một người xinh đẹp như Lâm Nghiên theo đuổi anh lâu như vậy! Mà Thẩm Văn còn chẳng chú ý đến, vậy ở một ngôi trường này ai có thể khiến anh chú ý đế?

Lúc tất cả mọi người mong chờ nhất, Thẩm Văn nâng mắt, ánh mắt anh rất đen bên trong có thể chứa những thứ đen tối nhất nhưng trung tâm lại có một tia ánh sáng rất sáng.

Anh chẫm rãi mở miệng, thanh âm rất vẫn trầm thấp thờ ơ như vậy: ” Có. “

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trang Thâm: [ Cái này đề này hỏng rồi.jpg ]

Diệp Phân Phân: [ Đứng kế bên mẹ.jpg ]

” ĐM? ” Tưởng Hoài kinh ngạc đến ngay người, y sợ rồi đấy!

Thẩm Văn vậy mà lại thích một ai đó sao? Rốt cuộc ai là thiên sứ của anh vậy?

Lưu Phàm mất lòng tin với người bên cạnh, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại: ” Cậu nói xem người mà cậu ấy thích có phải là người trong bài post hôm qua tôi cho cậu xem không…? “

” ĐM?! ” Tưởng Hoài nghĩ lại bài post ấy lại càng thêm khϊếp sợ: ” Cậu nói như vậy…”

Tuy là y không phải nơi nào cũng ở bên cạnh Thẩm Văn, thế nhưng những người mà anh quen biết dù ít hay nhiều y đều đã gặp qua, y không thấy anh thật sự đối với ai đó đặc biệt một cách lạ thường cả.

Ngoài trừ Trang Thâm.

Thẩm Văn có thể đồng ý bỏ thời gian quý giá của mình ra chỉ để dạy kèm cho Trang Thâm những kiến thức cơ bản mà đối với anh chỉ như ăn một cục kẹo.

Những khoảng thời gian gần đấy chẳng biết tại sao lại luôn có mặt trên lớp.

Chẳng hiểu tại sao lại tham gia đại hội thể thao.

Cũng chẳng hiểu nổi tại sao lại tham gia chuyến du lịch mùa thu này.

Những hành động lạ kỳ ấy của Thẩm Văn không ai có thể giải thích được.

Nhưng điểm chung đều là có Trang Thâm đi cùng.

Tưởng Hoài lâm vào mê man, y rơi vào yên lặng trong chính suy nghĩ của mình.

Không chỉ có mình y, tất cả các nữ sinh đều mồm chữ O, đã có topic được đăng tải trên diễn đàn.

Đáng sợ! Thẩm Văn chính miệng thừa nhận đang thích một người!

Chỉ với tin tức này thôi cũng đủ thỏa mãm những người tham gia trò chơi này, nhưng mà người anh thích là ai lại không có cách nào để biết được, mãi cho đến khi trò chơi kết thúc. Thẩm Văn vẫn không bị quay trúng lần hai.

Lửa trại kết thúc, mọi người đi lên xa quay về khách sạn. Mọi người đứng đợi ở sảnh chờ thầy phát thẻ phòng.

Từ Học Hải cầm một xấp thẻ trong tay, đứng phía trước nói: ” Hiện tại chúng ta đang gặp một chút vấn đề về phòng, thiếu một phòng hai giường, hiện tại trong tấm thẻ này có một căn phòng chỉ có một giường. Nhưng mà các em yên tâm, giường bên trong rất rộng, không cần phải chen chúc đâu! Vì tính công bằng lên ngẫu nhiên nhé, vào ai thì chính là của người đó. “

Từ Học Hải mở thẻ cho học sinh của mình chọn, Thẩm Văn tùy tiện lấy một tấm, sau đó đưa cho Trang Thâm xem: ” 520. “

Trang Thâm ừm một tiếng.

Tưởng Hoài ở bên cạnh nói: ” Phòng của tôi 516, ây chúng ta cách nhau rất gần nha. Tầng năm đều là phòng hai ngươi!? Tôi thấy các cậu lấy được phòng trên tầng 6 đoán chắc là phòng đơn. “

Tưởng Hoài cùng những nam sinh khác đều không thấy có cái gì sai, nhưng những nữ sinh đứng bên lại không nghĩ giống như vậy.

520…

Đến con số còn rõ ràng như vậy thì sao mà có thể không nhìn ra được chứ!?

Bọn họ cũng suy nghĩ quá đơn giản đi!!!

Số phòng vừa nghe đã biết là…