Cô ta không phải chủ mưu, nếu có xử phạt thì cũng rất nhẹ. Nhưng đồn cảnh sát này cô ta mới ở có nửa ngày đã khó chịu rồi chứ đừng nhắc đến chuyện sẽ bị tạm giam mười ngày.
Phạm Thịnh nghe được những lời này của cô ta, nhướng mày cười: ” Không biết? Cảnh sát cô ta biết! Cô ta nói sạo! “
Đoạn Niệm Vi mở to hai mắt nhìn, khó tin quay lại nhìn hắn: ” Phạm Thịnh, cậu có ý gì? Rõ ràng chính cậu mới đang nói dối! “
Phạm Thịnh vốn là thích Đoạn Niệm Vi, nhưng cũng chỉ là thích trên mặt mà thôi. Nhiều ngày không thấy, vừa nhìn Đoạn Niệm Vi, hắn đã cảm thấy chán ghét. Phạm Thịnh không phải thích đi theo chịu tội cho cô ta như một con chó. Hắn hiện tại đối với cô ta ngoài chữ phiền còn có chữ ghét.
” Tôi nói sạo? Trước đây nếu không phải do cô, tôi nơi trốn phải nhắm vào Trang Thâm sao? Còn không phải bởi vì cô sao? Bởi vì cô không thích Trang Thâm nên mới cố ý hại cậu ta như vậy! ” Phạm Thịnh châm chọc đáp trả.
Đoạn Niêm Vi thở không ra hơi, nức nở nói: ” Tôi không có…”
Hà Hàng nhìn chằm chằm vào Trang Thâm, cúi đầu nói: ” Chỉ cần cậu đồng ý giải quyết riêng. Thì cậu muốn cái gì cũng được. Tôi có một ông cậu là một vị đại sư. Nếu như cậu muốn tôi có thể cầu cho cậu một chức vị như ý…”
Đúng lúc này, một người đi vào.
Trên người y mặc bộ quần áo màu xám nhạt thuộc kiểu Tôn Trung Sơn, được cắt may cao cấp. Trong tay y là vòng phật châu. Khuôn mặt nghiêm túc, cước bộ của y rất nhanh.
Thẩm Văn nhìn thấy người này, ánh mắt hơi dừng lại gọi: ” Thầy? “
Khâu Lăng sao lại xuất hiện ở đây? Y chẳng là ông chú trong lời Hà Hàng nói?
Khâu Lăng không nhìn anh, ánh mắt của y rơi trên người Trang Thâm. Từ trước đến này y luôn bình thản nhưng giờ lại không duy trì được vẻ mặt ấy. Y run rẩy vươn tay muốn sờ lên tay trái đang quấn băng của cậu nhưng lại không sờ vào: ” Tiểu Trang, cháu…tay của cháu thế nào? “
Trang Thâm nâng tay lên cho y nhìn: ” Không có chuyện gì đâu! “
Hà Hàng cho rằng Khâu lăng đang lấy lòng Trang Thâm để xin cho hắn nên mới hô một câu: ” Cậu! người mau giúp cháu cầu xin…”
Khâu Lăng nâng mắt nhìn hắn. Cặp mắt vốn đυ.c ngầu trong mắt lại hiện rõ sự tức giận, vô cùng sắc bén.
Y đi đến, dùng một tay đè bả vai Hà Hàng xuống, Hà Hàng không phòng bị quỳ xuống. Hắn phản kháng lại: ” Cậu! cậu làm gì vậy? “”
” Cháu cái đồ không có chí tiến thủ! Mau quỳ xuống cho ta! Ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Trang Thâm mà suy nghĩ lại! Chuyện này ta không giúp cháu, cháu tự đi mà giải quyết cho tốt! “
Khâu Lăng giận dữ quát lên. Đầu óc Hà Hàng không còn suy nghĩ được gì nữa mà run rẩy quỳ gối xuống trước mặt Trang Thâm. Hắn dại ra.
Vì sao? Khâu Lăng tại sao lại đứng về phía bên Trang Thâm?
Khâu Lăng giận dữ, y không ngừng chuyển động phật châu trên tay.
Khi y nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, y nghe chuyện Hà Hàng làm Trang Thâm bị thương. Lúc ấy y tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì bón nát phật châu.
Tay Trang Thâm…một đôi tay quý giá như vậy mà lại bị thương.
Khâu Lăng chậm rãi bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện Thẩm Văn đứng bên cạnh. Y hỏi: ” Tiểu Văn, sao con cũng ở đây? “
Thẩm Văn nhìn y rồi lại nhìn Trang Thâm. Ánh mắt mang theo nghi hoặc. Giọng nói mang theo vài phần do dự: ” Thầy, thầy biết Trang Thâm sao? “