Trang Chủ Có Độc Chi Thần Y Tiên Thê

Chương 15: Dỗ dành

Bước đi trên băng tuyết yên tĩnh, xung quanh vô cùng tịch mịch, đến cả gió cũng dường như trở nên chua xót lạ thường.

Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn người phụ nữ dẫn đường, sau đó lại nhìn cảnh vật xung quanh, một lúc sau mới hỏi: "Đang đi đến phòng tra tấn sao?"

Chu Diệu Lang lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói: "Chủ mẫu làm sao đoán được? Kỳ thực nơi này cũng không phải phòng tra tấn, mà chỉ là nơi trừng phạt một số người."

Tuyết Diên sơn trang không có phòng tra tấn chỉ có phòng giam. Bởi vì nơi đây không cần lời thú tội nếu thực sự không thể tha thứ trực tiếp diệt khẩu. Đây là sự bá đạo của sơn trang này nhưng cũng là một sự nhân từ.

“Ò”.. Đường Niệm Niệm bình tĩnh gật đầu nói: “Nói cách khác, sự kiên nhẫn của chủ nhân mới ba ngày đã tới điểm cực hạn.”

“Hả?” Chu Diệu Lang nghe không hiểu.

Niệm Niệm hỏi lại: “không có cách nào để hình phạt nhẹ hơn chút sao?”

“Hả?” Chu Diệu Lang lại càng không hiểu, cũng không đợi Niệm Niệm nói tiếp, liền trả lời: “lời chủ mẫu là sao?”

Đường Niệm Niên bình tĩnh nói: "Tôi xin rảnh rỗi một tiếng, chủ nhân cảm thấy hành động của ta quá to gan, nên mới trừng phạt ta sao?" hồi còn ở với lão quái vật thỉnh thoảng lại lôi cô ra để giày vò. Vả lại ngay từ đầu cô đã coi Tư Lăng Cô Hồng tính tình thất thường nên cô không ngạc nhiên trước hình phạt đột ngột này.

Đường Niệm Niệm không để ý đến biểu tình tinh tế của Chu Diệu Lang, lại hỏi: “Có cách nào giảm nhẹ hình phạt không?” Sợ cô không hiểu, lại đi sâu giải thích: “Hình phạt ở sơn trang sẽ như thế nào? làm hỏng mặt?"

Đôi mắt cô ấy rất nghiêm túc. Khi cơ thể bị thương, bạn có thể che nó bằng quần áo trước và chữa lành vết thương từ từ. Nhưng vết thương trên mặt phải đeo mặt nạ mới khỏi được, nhưng cô không muốn, sẽ khiến cô có cảm giác mình lại lần nữa chẳng ra người chẳng ra quỷ, nghĩ đến lại máu chảy ngược cả lên khắp người, lòng bàn chân lạnh ngắt.

Hóa ra, sở hữu rồi lại vụt mất mới là điều đau khổ nhất, nếu đã có được rồi cô không muốn lại mất đi.

Chu Diệu Lang hoàn toàn không nói nên lời bởi suy nghĩ kỳ lạ của cô ấy, và nhìn quanh khuôn mặt của Đường Niệm Niệm. Chà, cô ấy thừa nhận rằng phụ nữ yêu cái đẹp, và không phải vô lý khi một người phụ nữ xinh đẹp yêu cái đẹp hơn.

Thở dài một hơi, Chu Diệu Lang dở khóc dở cười: “chủ mẫu, cô nên tin tưởng chủ nhân.” sơ hở ra sẽ khen chủ nhân hết mực trước mặt Niệm Niệm, “chủ nhân sẽ không làm tổn thương cô, phải biết là chủ nhân là người lo lắng cho sức khỏe của cô nhất, chỉ cần có chủ nhân ở đây, cô có thể làm gì tùy thích.”

Đường Niệm Niệm nghi hoặc nhìn cô, dưới ánh mắt khó hiểu y như cái ánh mắt khó hiểu của Chu Diệu Lang, cô nói: “Lúc đầu nói với ta, muốn sống thì phải thông minh, nhưng ta không thể giả vờ thông minh sao."

Chu Diệu Lang gật đầu.

Đường Niệm Niệm ngơ ngác nhìn cô, nói: "Nhưng sau đó cô cứ dẫn ta đi theo phương hướng giả vờ thông minh."

Khinh bỉ!

Chu Diệu Lang thấy rõ ràng khuôn mặt tuyệt sắc kia khi nói ra một tia khinh thường, nàng bị khinh thường! Chu Miểu Long muốn tức giận lại phát hiện mình căn bản không thể nổi giận, nhìn Đường Niệm Niệm lãnh đạm bộ mặt, tựa hồ có chút sững sờ, nàng dở khóc dở cười. Nói thế nào nhỉ, ngẫm kỹ lại thì lời cô ấy nói đều đúng, nếu những người phụ nữ khác cũng nghĩ giống như lời cô ấy vừa nói, nhất định sẽ chết rất nhanh. Nhưng Đường Niệm Niệm không phải người khác, mà là người thật sự chiếm được trái tim của chủ nhân!

Vì vậy, Đường Niệm Niệm người này, cô nhìn không ra rõ là ngây ngô ngốc nghếch nhưng lại nhìn sự việc thấu đáo, mặc dù cho thấu đáo sai hướng.

Chu Miểu Long chỉ có thể nói ra sự thật: “Lần này thuộc hạ dẫn chủ mẫu tới đây là vì để cho chủ mẫu gặp một người, khi nào chủ mẫu đến tự nhiên sẽ biết.

Đường Niệm Niệm khẽ chớp mắt, khóe môi hơi nhếch lên. Điều đó có nghĩa là không có hình phạt?

Sau khi đi qua con đường băng, phía trước là một khoảng trống, tạo thành những nhà tù bằng sắt, và những cây cột sắt bị băng giá đóng băng thành màu trắng xanh, từng cái một tạo thành những chiếc giáo băng. Từ xa nhìn lại, phía xa có mười chín cột trời cực lớn bao quanh bốn người, cột trụ giống như mọc ra từ mặt băng, bị xích băng quấn lấy, khiến người ta kinh hãi.

Gần đó, Tư Lăng Cô Hồng đang ngồi trên một chiếc ghế màu xanh đen, chiếc áo dài tay màu trắng và không tì vết làm nổi bật khuôn mặt kiên định của hắn như băng lạnh khắp mặt đất. với linh hồn băng tuyết ngưng tụ trong đôi mắt, và tinh anh của trăng sáng. Ngồi đó lặng lẽ, giống như vị thần băng giá này.

Các chủ bốn phương đứng sau hắn, phía trước hắn có bốn nữ tử đang quỳ, bốn người này đều là người Niệm Niệm quen.

Đường Niệm Niệm vừa mới tới gần, Tư Lăng Cô Hồng liền quay đầu nhìn hắn, dùng mắt thường khuôn mặt cô đơn dịu đi rõ ràng, hắn gọi một tiếng: "Niệm Niệm."

Đường Niệm Niệm vẫn đi trước mặt anh, nhưng Tư Lăng Cô Hồng không di chuyển, chỉ dán mắt vào cô và bất động. Đường Niệm Niệm liếc nhìn xung quanh, tự giác ngồi lên đùi hắn, sau đó eo được vòng tay người kia ôm lấy, cằm người kia gác lên vai cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương tươi mát trên cơ thể cô.

Tư Lăng Cô Hồng mắt cười, hỏi thầm bên tai cô: “sao lại đến giờ này?”

Đường Niệm Niệm nói: “Chu tổng quản dẫn ta tới đây.” Vốn dĩ đây vẫn là thời gian rảnh rỗi của cô.

Tư Lăng Cô Hồng mím môi dưới, có vẻ hơi thất vọng. Nhéo nhẹ bàn tay mềm mại của Đường Niệm Niệm, nói: "Nàng biết bọn họ không?"

Đường Niệm Niệm ở phía trước quỳ bốn người lần lượt từ Thù Lam, Xuân Tuyết, Hạ Mai thẳng đến cuối cùng là Lưu thị gật đầu: “ta biết.”

Nàng đương nhiên biết, nàng nhớ rõ người làm cô tổn thương. Cho dù bây giờ trên cổ tay nàng bôi tuyết ngọc đã lâu không thấy vết tích, nhưng là ai đã khiến nàng lòng dạ hẹp hòi, mang nặng oán hận.

Tư Lăng Cô Hồng cảm nhận được cảm xúc của cô, an ủi cô và nói: "Đừng tức giận, cho nàng chút giận lên họ.”

Đường Niệm Niên lập tức nhìn hắn hỏi: "Ngươi bắt bọn họ là để ta trút giận sao?"

Hắn đáp: “họ làm nàng tổn thương.”

“Ồ.” Tư Lăng Cô Hồng không phải lần đầu tiên phá vỡ mạch tư duy của nàng, không hỏi thêm câu nào, sau đó nhìn thấy sắc mặt Lưu thị tái nhợt. Lúc này, cô đã sớm mất đi vẻ kiêu ngạo và duyên dáng thường ngày, khuôn mặt méo mó không nhìn ra chút quyến rũ nào, khi bắt gặp ánh mắt của Đường Niệm Niên, cô nhanh chóng khôi phục lại, sắc mặt vừa vặn khôi phục lại, cười nói , "Niệm Niệm thân yêu của ta, này là định làm gì? Kể từ khi Niệm Niệm xuất giá, Nhị nương nhớ con không nguôi, nay mới khó có thể gặp lại, tại sao ..." lén nhìn trộm Tư Lăng Cô Hồng, nhưng lại bị sốc bởi đối phương ánh mặt lạnh lùng.

Người đàn ông tuyệt sắc này là trang chủ huyền thoại sao?

Lưu thị cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè lên trái tim cô, trước mặt người đàn ông này, đến cả hơi thở cũng thấy khó khăn.