Đường Niệm Niệm đã sống xa hoa trong hai ngày qua, cô đã gặp được thiên ma độc thể. Vì Chu Diệu Lang biết được món ăn cô thích, nên dược liệu ngày càng nhiều. Cùng với sự giúp đỡ của Lục Lục, cô gần như xây dựng hoàn chỉnh nền tảng dược thể thiên thánh.
Huống chi, vừa rồi nàng ăn hai trái bích châu nguyệt hoa.
Dựa theo lực lượng của thế giới này tính toán, dược lực của nàng bây giờ hoàn toàn tốt hơn trăm năm, thậm chí là trăm năm cao thủ Nguyên Lực, nhưng nàng vừa mới tới thế giới này, học Bích Tuyền quyết không tới bốn ngày. lại chưa từng học qua công kích thủ đoạn, giỏi chế thuốc độc dược, trong cơ thể đều có năng lượng, nhưng lại không biết sử dụng.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô ấy là một kẻ trói gà không chặt, nếu cô ấy thực sự chiến đấu hết mình, cô ấy có thể trực tiếp nghiền nát mọi người đương nhiên cô không thể nào được như Tư Lăng Cô Hồng.
Đường Niệm Niệm có thể thấy rõ năng lực hiện tại của mình không đủ ở trước mặt Tư Lăng Cô Hồng, nếu như sẽ không tạo thành uy hϊếp cho hắn, bại lộ trước mặt hắn cũng không thành vấn đề lớn. Đối với nước ao lạnh lẽo, chín cây ngọc bội cùng nguyệt hoa, cây băng giá lưu ly... Không thể phủ nhận nàng cũng rất thích phong cảnh nơi đây.
Vậy nên Đường Niệm Niệm ở trước mặt hắn nhằm mặt ao đánh nhẹ một chưởng, một thanh kiếm nước bay lên, cô nói dối rằng: “ta có nguyên lực, chỉ là chưa phát ra.”
Đường Niệm Niệm vốn tưởng rằng Tư Lăng Cô Hồng không dạy cô một bài học thì cũng sẽ hỏi cô vài câu, lại thấy mặt hắn lộ ra nét ngạc nhiên, ôm lấy cô trả lời: “chỉ cần không làm tổn hại đến bản thân nàng, nàng muốn sao thì là vậy.”
Đường Niệm Niệm tim đập lỡ một nhịp, nhất thời có loại cảm xúc khó giải thích được, sau đó bị niềm vui tất cả những gì cô có được ngày hôm nay cuốn trôi đi.
Đường Niệm Niệm từ khi được phép tự do ra vào trong Băng Thâm Cốc đều ở trong Băng Thâm Cốc, không phải nói ở bên hắn không tốt cho tu luyện, mà trên thực tế, ở bên cạnh hắn khiến cho tu luyện càng thêm thú vị. Chỉ là so sánh với, cô vẫn là một mình quen thuộc hơn, huống chi Băng Thâm Cốc khắp nơi đều có bảo vật, cái này làm cho nàng có hứng thú luyện dược.
Nhưng ở đây một ngày không thấy mặt, hắn có chút không quen. Ngày thứ hai liền ôm cô ra khỏi đó, nhẹ nhàng an ủi nàng, nói nàng không nên vội vàng hấp tấp, nếu không sẽ phản tác dụng, tổn thương thân thể. Đường Niệm Niệm mặc dù tự biết chừng mực, nhưng hắn là chủ nhân, đương nhiên nói sao thì phải nghe vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Chỉ là chính cô cũng không nhìn thấy dáng vẻ của chính mình, đôi mắt lim dim ấy, chiếc mũi nhỏ khẽ đung đưa, đôi môi khẽ mím lại, một người như điêu khắc trên tuyết, thật đáng thương, lạc lõng không nói nên lời. Ai nhìn cũng thấy thương yêu, đừng nói đến Tư Lăng Cô Hồng.
Nhưng không, Tư Lăng Cô Hồng lập tức buông tay, thay đổi một con đường chuyển thế khác, hắn tu luyện ở bên cạnh nàng, phải đúng giờ ba bữa, ăn ngủ không được quên.
Đường Niệm Niệm thấy giọng điệu thỏa hiệp của hắn không phải ra lệnh, vì vậy lần đầu tiên cô cùng hắn thảo luận một chuyện dù sao cũng có liên quan một chút tới tự do của cô. “Lúc khác ta sẽ ở bên ngươi, chỉ cần buổi trưa cho ta ở một mình một canh giờ.” thực ra ở cạnh hắn tu luyện sẽ nhanh hơn, nàng muốn một giờ này học luyện chế dược, đây là tối kỵ nhất.
Đối với yêu cầu của Đường Niệm Niệm, chỉ cần không làm tổn thương cô, Tư Lăng Cô Hồng sẽ không từ chối, vì vậy hắn đã đồng ý sau khi nghe những lời của cô. Hắn chỉ biết ôm cô thật chặt, tựa cằm lên vai cô lau nhẹ rồi nhắm mắt lại, che đi cảm xúc trong mắt.
Hắn cảm thấy hụt hẫng. Hắn muốn được ôm trong vòng tay mọi lúc, và muốn người khác cũng giống như hắn.
Hắn lo lắng. Người này thích sự tự do của một người hơn, và hắn cảm nhận được điều đó.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm.”không ngừng gọi tên cô.
Chu Diệu Lang từ đầu nhịn cười tới nhìn không được nhau mày suy tư. Tư Lăng Cô Hồng nhìn ra cô cũng nhìn ra được, nhưng Niệm Niệm cô càng nhìn càng không hiểu người này nữa rồi.
Đường Niệm Niệm mang đến cho cô một cảm giác vô cùng bối rối, có lúc cô sẽ như một đứa trẻ, có lúc lại thờ ơ như một ông già, thái độ của cô đối với chủ nhân lại càng khó hiểu, rõ ràng là cô ấy thích sự gần gũi của chủ nhân, hơn nữa. Cô có thể nhìn thấy cả biểu cảm của Đường Niệm Niệm đều khát khao được người ta thân mật, nhưng ngày thường cô lại lẳng lặng đến mức dường như hoàn toàn không thấy được sự quan tâm tỉ mỉ của chủ nhân đến từng phút giây.
Buổi trưa Niệm Niệm vui vẻ rời đi, để lại Tư Lăng Cô Hồng ngồi mình cô đơn, mặt lặng như nước, phảng phất sự cô độc, rực rỡ của rừng hoa mận cũng không che đi được bóng lưng cô độc ấy.
Đây là chủ nhân mà cô chứng kiến hắn lớn lên. Trái tim cô đau nhói, vừa hận Niệm Niệm. Liệu Niệm Niệm có biết chủ nhân đã dành cho cô hết tất cả sự dịu dàng. Rốt cuộc có hiểu được chủ nhân trước mặt người khác còn không buồn mỉm cười.
Khó mới có được vào một nữ nhân được chủ nhân quan tâm, một nữ nhân không sợ bị chủ nhân hạ độc, nữ nhân này sao lại bất an như vậy?
Haizz.
Lẽ nào đây là ông trời không cho ai tất cả.
Chu Diệu Lang đang suy nghĩ lung tung, Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Ta phải làm sao mới có thể làm cho nữ nhân thích ta đây?"
“Hả?” Chu Diệu Lang giật mình.
Tư Lăng Cô Hồng chau mày khó hiểu, lại hỏi: "làm sao để Niệm Niệm có thể thích ta?"
Chu Diệu Lang yên lặng lau mồ hôi, ôn nhu cười nói: "Chủ nhân nói cái gì, chủ nhân rõ ràng thích chủ nhân, nếu không sẽ không cùng chủ nhân thân mật."
“Vậy sao nàng không nguyện bên cạnh ta?” hắn nhìn Chu Diệu Lang.
Đó cũng là điều tôi muốn biết! Chu Diệu Lang trong lòng càng toát mồ hôi, nhưng chuyện này nhất định phải trả lời, nếu không sẽ làm tổn thương chủ nhân không tốt. Haha cười nói: "Phụ nữ luôn có một chút suy nghĩ của riêng mình, nhưng cũng chỉ một giờ mà thôi, chủ mẫu ở bên cạnh chủ nhân suốt quãng thời gian còn lại không phải là đủ sao?"
Ai ngờ, hắn nghiêm túc trả lời: “không đủ!”
Chu Diệu Lang trầm mặc.
Nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng lông mi run rẩy cụp xuống, trong mắt bị bóng xanh bao phủ, làm cho người ta bất giác lo lắng. Chu Diệu Lang vội vàng nói: "Bẩm chủ nhân đừng suy nghĩ nhiều, nam nhân như ngươi cần có tài hoa có tài hoa, tuấn mỹ, khí phách cường đại, võ công vô song, nữ nhân nào lại không thích? Chủ mẫu, như vậy chẳng qua là các người mới ở chung một đoạn thời gian ngắn, sau một thời gian dài, tự nhiên sẽ cùng người không thể tách rời!"
Cô không tin nữa, tuy rằng danh tiếng của chủ nhân đã hoàn toàn bị hủy hoại bởi cuộc hôn nhân vợ chồng, nhưng mười hai cô dâu trước đó, bất kể là nghĩ đến việc bỏ trốn, làm ầm ĩ chuyện tự sát, thậm chí là định cùng nhau chết, nhưng khi nhìn thấy trang chủ, có ai là không bám lấy quyết không rời?
Có người đàn ông nào trên thế giới này có thể được so sánh với chủ nhân của họ! ? Không! Không! Đường Niệm Niệm này có gì khác biệt, nếu vẫn không bị tình cảm của chủ nhân cảm hóa, thì hoặc là tim sắt đá, hoặc là không có chút tình yêu nào!
Chu Diệu Lang nghiến răng nói.