Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 11: Ám Dạ Du Hồn

Editor: Đông Miên

Trước khi Giang Ngạn Tuyết kịp tìm hiểu rõ ràng tiền từ trên trời rơi vào tay mình là chuyện gì thì đột nhiên bên cạnh có người chào hỏi, dọa cho linh hồn của hai người Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ giật bắn cả lên.

Người đàn ông từ phía xa bước đến, 28 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, bên ngoài khoác một bộ âu phục công chức, dung mạo bất phàm. Anh ấy tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng và hiện đang là phóng viên tin tức của đài truyền hình, là bạch nguyệt quang của Lâu Độ, cũng là nốt chu sa của Giang Ngạn Tuyết - Lâm Nguy.

"Tôi vừa mới nghe thấy bên này có tiếng động lớn, còn tưởng là xảy ra tai nạn giao thông, hai người các cậu không có chuyện gì chứ?"

Ánh mắt của Lâu Độ lập tức dịu dàng đi không ít, trong giọng điệu cũng lộ ra vẻ lo lắng không thể che giấu: "Sao cậu lại ở đây thế? Đang chạy tin tức à?"

"Ừm, cấp trên giao cho tôi nhiệm vụ đi phỏng vấn." Lâm Nguy liếc qua đồng hồ trên tay rồi lại cười nói: "Không nói chuyện với các cậu nữa, bây giờ tôi có chút vội, buổi tối chúng ta lại tụ họp nhé."

Lâm Nguy vội vàng bỏ lại hai câu rồi nhanh chóng rời đi.

Để lại hai người Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ tình địch đỏ mắt nhìn nhau, thật ra là cũng có chút ngại ngùng. Chưa nói được thêm nửa câu đã đường ai nấy đi rồi.

Đợi đến buổi tối, Lâm Nguy thực sự gọi điện thoại mời Giang Ngạn Tuyết đi tụ họp. Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ trong giây lát, vẫn đồng ý qua đó.

Đúng như dự đoán, cậu lại chạm trán với Lâu Độ, kẻ thù không đội trời chung của mình ở ngay cửa nhà hàng phương Tây.

Lâu Độ lúc nào cũng ăn mặc giống như một người đàn ông thành đạt trong bộ âu phục và giày da, vốn dĩ anh sinh ra đã đẹp trai hơn người, khoác bộ vest lên người tràn đầy cuốn hút, lại đeo thêm cặp kính gọng tròn càng làm tăng thêm khí chất nhẹ nhàng tao nhã, một đường đi đến nhà hàng đều có các cô gái hâm mộ lôi điện thoại ra chụp trộm.

Ngược lại với Lâu Độ, cách ăn mặc của Giang Ngạn Tuyết lại quá phổ thông.

Một chiếc áo sơ mi đen không hề có tý gì gọi là đặc sắc, quần bò bó sát người và một đôi giày thể thao, cả người từ đầu đến chân trị giá quần áo còn không quá 200 tệ.

Lâu Độ chán ghét vuốt nhẹ mắt kính, nói: "Dựa vào vẻ bề ngoài của cậu, ở Tiên Châu cũng kiếm được không ít tiền nhỉ? Cũng không chăm sóc cho bản thân một chút, ăn mặc tồi tàn xoàng xĩnh như vậy."

"Tôi chăm chỉ và biết tiết kiệm." Giang Ngạn Tuyết nhướng mày không tán thành: “Nhà văn lớn, tiểu Lâm bây giờ đã là hoa có chủ rồi, cậu ăn mặc sặc sỡ như một con chim hoàng yến thì làm được gì? Người ta có thèm nhìn cậu nhiều hơn một cái không?"

Đến đi, đến công kích nhau đi!

Giang Ngạn Tuyết để lại một nụ cười khinh thường có thể làm tức chết người đối diện, bước vào trong nhà hàng trước. Mặc dù cậu ăn mặc đơn giản nhưng điều đó cũng không thể che giấu được vẻ bề ngoài cao lớn và quyến rũ của cậu.

Thanh lịch, dịu dàng, ít nói, ấm áp, lúc không cười lại phảng phất nét u sầu mê hoặc lòng người, kết hợp với đôi chân tuyệt đẹp và vòng eo gợi cảm, phù hợp là nam thần trong mộng của hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ, đến ngay cả Elena cũng không chịu được cái đẹp trước mắt mà phải ngại ngùng cúi đầu xuống cười nhẹ.

"Muốn ăn cái gì thì cứ tùy ý chọn, hôm nay tôi gọi hai cậu đến, là muốn thông báo với các cậu một tiếng." Lâm Nguy cười tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của Elena nói tiếp: "Tôi và cô ấy quyết định tháng sau sẽ kết hôn."

Mặc dù đã dự đoán từ trước nhưng Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ vẫn có chút sững sờ.

Lâm Nguy là người tâm lý tinh tế, đương nhiên biết rằng hai người con trai trước mặt yêu thầm mình, mặc dù giữa ba người họ đều ngầm hiểu nhưng không có ai dám nói toạc ra, không có ai dám tỏ tình hay từ chối, nhưng Lâm Nguy biết, Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ vì mình mà đối chọi nhau như nước với lửa, vì tình nhân mà tranh đoạt ghen tuông.

Bình thường Lâm Nguy sẽ không gọi hai con nhím này cùng đến ăn cơm.

Nhưng hôm nay Lâm Nguy làm như vậy, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là chính thức công khai nói rõ ràng một chuyện.

…Tôi không chỉ có bạn gái rồi mà còn muốn kết hôn, hai người đừng đối chọi gay gắt với nhau nữa, tỉnh lại hết đi.

"Thật sao?" bàn tay cầm ly rượu đỏ của Lâu Độ có chút cứng ngắc: “Chúc mừng hai người.”

Giang Ngạn Tuyết liếc nhìn Lâu Độ, thấy phản ứng của Lâu Độ không chán nản như mình đã mong đợi nên có một chút thất vọng.

Cho đến khi chia tay ra về, bầu không khí giữa bốn người họ vẫn có chút ngại ngùng.

Elena có vẻ ngoài rất xinh đẹp, vừa có nét mềm mại của phụ nữ châu Á, lại vừa có thân hình nóng bỏng của phụ nữ châu u, khi cô ấy và Lâm Nguy đứng chung một chỗ thực sự trông rất xứng đôi vừa lứa, giống như trời đất se duyên tạo thành một đôi vậy.

Lâm Nguy không phải là trai "cong", Giang Ngạn Tuyết biết điều này vì vậy luôn giấu chút tình cảm nhỏ nhoi của mình vào tận đáy lòng. Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ bẻ cong Lâm Nguy, mặc dù bây giờ hôn nhân đồng giới là hợp pháp trong nước, nhưng đàn ông không thể sinh con, không thể giống như kết hôn với phụ nữ sinh con dưỡng cái, đầu gối tay ấp, đây mới là điều đúng đắn.

Buổi tối hôm sau, lâm Nguy đến Tiên Châu.

Trong vô số trai xinh gái đẹp, anh ấy vừa nhìn thoáng qua đã thấy Giang Ngạn Tuyết nổi bật giữa hàng trăm người. Anh ta đi đến quầy bar, bảo người phục vụ lấy cho mình một ly cocktail sau đó nói với Giang Ngạn Tuyết: "Sao lại ở đây uống rượu một mình thế?"

Giang Ngạn Tuyết liếc anh ấy một cái, cười nửa miệng đáp: "Cậu đặc biệt đến an ủi tôi đấy à?"

Lâm Nguy lắc lắc đầu: "Cậu rất mạnh mẽ, không cần người đến an ủi."

"Ngược lại là tôi, mỗi lần buồn đều là cậu đến an ủi, còn được cậu che chở." Lâm Nguy nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ cũng thả trôi theo dòng nước: "năm tôi 17 tuổi, mẹ tôi qua đời, hồi đó cậu mới 11 tuổi, một người nhỏ bé như cậu lại vụng về an ủi một người lớn từng này như tôi, bây giờ nghĩ lại tôi còn cảm thấy có chút mất mặt.

Giang Ngạn Tuyết nghe xong dường như cũng nhớ tới khoảng thời gian đã bị bụi bám đầy kia, cười thầm trong lòng, một tia phức tạp xẹt qua trong đôi mắt trong veo đen láy của cậu.

"Về sau không cần có tôi rồi, Elena sẽ an ủi cậu, bảo vệ cậu." Giang Ngạn Tuyết cụng ly với Lâm Nguy: "Cũng may là cậu chưa bị tôi bẻ cong."

Câu này nghe qua giống như là một câu nói đùa, nhưng Lâm Nguy vẫn tinh tế nhận ra được cảm giác dị thường, anh ấy không nói chuyện nữa mà chăm chú nhìn Giang Ngạn Tuyết.

"Cậu ở bên ai cũng tốt hơn ở bên tôi." Giang Ngạn Tuyết dường như là đã uống nhiều rồi, có chút không khống chế được lời nói của mình: "Cho dù cậu ở bên Lâu Độ, cũng tốt hơn so với tôi."

Lâm Nguy cau mày nói: "Cậu đừng đánh giá thấp bản thân, cậu cũng không phải là người xấu xa gì."

"Đúng không?" Giang Ngạn Tuyết nắm lấy một bên cánh tay, ánh mắt trầm xuống, nụ cười trên môi lại càng thêm quyến rũ: "Cho nên mọi người tiếp xúc với tôi đều cho rằng tôi là người dịu dàng chu đáo, có tu dưỡng, có lịch sự. Chậc, đó là bởi vì họ không thân cận với tôi mà thôi, bọn họ không biết bộ mặt thật của tôi, đương nhiên rồi, tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn thân cận với người khác."

Lâm Nguy có chút không vui nói: "Đừng nói bản thân giống như là một ác quỷ thế."

"Ác quỷ ít ra còn thành thực, xấu xa chính là xấu xa. Còn tôi, ngoài mặt đối xử tử tế với người khác nhưng sau lưng thì cẩn thận phòng bị bọn họ, ai cũng không tin, tôi cực kỳ ích kỷ." Giang Ngạn Tuyết nhìn Lâm Nguy, mùi rượu khiến cho anh ta

"Ngay cả đối với tiểu Lâm cậu, tôi cũng… khá khốn nạn đúng không?"

Vẻ mặt của Lâm Nguy đầy thương cảm: "Cậu có thể nói với tôi mấy lời này, chứng tỏ cậu không phải là người máu lạnh vô tình. Tôi làm phóng viên nhiều năm như vậy, có loại người nào mà chưa từng gặp qua? Đạo đức thật hay đạo đức giả chẳng lẽ tôi lại không thể phân biệt được sao? Bây giờ cậu như thế này không phải là lỗi của cậu, là do năm đó..."

"Aiya, uống nhiều rồi."

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên cắt ngang lời của Lâm Nguy, cậu nói với nhân viên pha chế: "Tiểu Chính, phiền cậu trông chỗ ngồi hộ tôi, tôi đi rửa tay một lát."

Kỹ thuật của tiểu Chính rất điêu luyện và cực kỳ thành thục, chẳng mấy chốc đã pha xong một ly rượu. Lâm Nguy quan sát cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng: "Cậu lợi hại quá tiểu Chính, không hổ danh là bartender đoạt huy chương vàng ở Tiên Châu."

Tiểu Chính từ tốn cười nói: "Cho dù là huy chương kim cương cũng không phải vẫn là nhân viên phục vụ sao? Tôi làm sao có thể so với cậu, nhãn hiệu vàng của đài truyền hình, phóng viên tai to mặt lớn, mỗi ngày cứ đến bản tin buổi tối là tôi lại theo dõi cậu."

"Quá khen quá khen rồi. So với bạn bè, tôi thực sự chẳng là cái gì cả. Giống như bạn gái Elena của tôi, siêu mẫu quốc tế; bạn tôi Lâu Độ, vừa là chủ tịch một công ty, vừa là một nhà văn nổi tiếng, tài sản tính ra cũng phải hơn 100 triệu nhân dân tệ (khoảng hơn 346 tỉ); còn có Ngạn Tuyết, điều tra viên của Cơ quan An ninh Quốc gia, vì đất nước, vì nhân dân mà đã bắt hàng chục tên gián điệp, lao tâm khổ tứ suốt bao năm nay."

Tiểu Chính cười híp mắt cạn ly với Lâm Nguy: "Chúng ta đều không dễ dàng."

Giang Ngạn Tuyết rửa mặt, cầm lấy điện thoại gọi một cuộc: "Tiểu Trần, giúp tôi điều tra một người."

Đột nhiên có một người đàn ông từ bên ngoài chao đảo bước vào, nếu như không phải ở bên cạnh có một cậu bé ngoan ngoãn lanh lợi đỡ thì sớm đã bị ngã lộn nhào xuống đất rồi. Cả người hắn ta nồng nặc mùi rượu, híp mắt nhìn Giang Ngạn Tuyết, chép miệng cười: "Cậu, qua đây cho tôi." Vừa đúng lúc Giang Ngạn Tuyết ngắt điện thoại, lời chẳng thèm đáp, cứ vậy mà xoay người rời đi.

Người đàn ông này vội vàng gọi: "Này, tôi đang gọi cậu đấy! Biểu diễn một đêm bao nhiêu tiền, tùy ý cậu ra giá!"

Giang Ngạn Tuyết dừng lại, đối mặt với người đàn ông, chỉ tay vào huy hiệu của mình nói: "Mở to mắt của anh ra nhìn cho rõ, người phục vụ số 3 chỉ có nhiệm vụ pha chế rượu, không có nghĩa vụ phải đi tiếp khách. Còn có, tôi không phải là nhân viên ở đây, chỉ là có một người bạn làm phục vụ ở đây cho nên tôi mới đến thăm anh ấy. Lý do hôm nay tôi đeo thẻ làm việc là vì người phục vụ số 3 này có việc bận phải xin nghỉ, Tiên Châu thì đang thiếu nhân lực cho nên tôi tạm thời là người thay thế, đã hiểu chưa?"

Người đàn ông sững sờ trước những lời cảnh cáo liên tiếp của cậu thanh niên trước mặt.

Giang Ngạn Tuyết cũng lười nói tiếp, quay lại quầy bar, uống cạn chỗ rượu còn lại, cười nói với Lâm Nguy: "Tiểu Lâm, chúc cậu hạnh phúc. Nếu như tôi phúc lớn mệnh lớn sẽ đến tham gia hôn lễ của cậu."

Giang Ngạn Tuyết tháo thẻ làm việc xuống: "Xin lỗi nhé tiểu Chính, nói với quản lý ngoài sảnh của các cậu là tôi có việc phải đi trước đây."

Tiểu Chính: "A Tuyết, cậu không sao chứ?"

Lâm Nguy: "Êy, cậu đi đâu thế?"

Giang Ngạn Tuyết nhìn tin nhắn mà đồng nghiệp mới gửi tới điện thoại của mình: "Đi xa một chuyến."