Editor: Đông Miên
Lâu Độ vừa định lao ra thì…
Giang Ngạn Tuyết dùng chân trái làm điểm tựa, đối mặt trực tiếp với con thây ma này, đợi đến khi con thây ma tiến gần, cậu giận dữ xoay người giơ chân phải lên, tung một cú đá hoàn mỹ lên không trung đạp gãy đầu của thây ma.
Sức lực mạnh mẽ, trong một khoảnh khắc đã đạp bay cả não của con thây ma đập mạnh vào tường, để lại một vũng máu nhỏ giọt dưới chân.
Lâu Độ khựng lại trong giây lát, không khỏi có chút kinh ngạc.
Giang Ngạn Tuyết môi hồng răng trắng, da thịt non mềm, tuy rằng cao lớn nhưng cơ thể không cường tráng cho lắm, thoạt nhìn còn tưởng là loại thư sinh ẻo lả chỉ biết động khẩu chứ không biết động thủ, nếu không thì chỉ có thể là cái loại tiểu bạch kiểm yếu ớt sống trong nhung lụa. Thật là không ngờ thân thủ lại tốt như vậy! Cho dù Lâu Độ anh có đánh nhau với Giang Ngạn Tuyết thì cũng không thể bảo đảm sẽ nắm chắc phần thắng.
Lâu Độ nhấc máy tính trên bàn lên nện vào đầu một con thây ma đang có ý đến gần: "Cậu đúng là thân tàng bất lộ."
Mặc dù thời điểm này không thích hợp để cãi nhau, nhưng Giang Ngạn Tuyết sợ rằng bây giờ không đả kích anh ta thì lát nữa sẽ không có cơ hội.
"Cảm ơn ngài, thiếu gia Tiên Châu của chúng ta, vừa giỏi văn vừa giỏi võ, vừa có thể tấn công lại vừa có thể chịu đòn."
Trong lòng Lâu Độ nhảy dựng lên.
Cái thằng khốn nạn không có liêm sỉ này!
Máy tính bảng lại bị đập vỡ rồi, Nam Kha lá gan nhỏ nên nãy giờ chỉ run rẩy, trong tay cậu ta không có vũ khí, chỉ có thể trốn ở phía sau.
Hai người chơi nữ đã chết trước đó, còn có Tôn Chu đều đang hòa vào trong đám thây ma, cả con thây ma xương trắng lúc mới nãy bị Giang Ngạn Tuyết đá rơi đầu hình như đang lơ lửng trên không trung, lại hình như mọc ra thêm một cái đầu nữa.
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Mẹ nó cái này không công bằng tý nào!
Nam Kha cũng bởi vì rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng mới bạo phát, cởi đôi giày bảo bối của mình ra, ném vào con thây ma quát: "Đừng tưởng rằng không có vũ khí là ông đây dễ bắt nạt, đến đây, bố thao chết chúng mày!"
Càng ngày càng nhiều thây ma chen chúc vào trong phòng học, mà đám người Giang Ngạn Tuyết lại chỉ có bốn người, cho dù cậu và Lâu độ có thể nghênh đấu tái chiến nhưng nhìn số lượng bên địch đông như thế này, cho dù ông trời có cho bọn họ thêm một cái buff thì gặp phải tình huống này cũng bó tay.
Làm sao bây giờ?
Bây giờ lại phải kết đội à!
Không biết là con thây ma nào đã cắn một cái vào vai của Giang Ngạn Tuyết, cơn đau xé da xé thịt khiến cậu đang chiến đấu mệt mỏi sắp sức cùng lực kiệt lại tỉnh táo vài phần. Cậu nhìn về phía Lâu Độ, không khỏi sững sờ.
Thằng cha này sức khỏe dẻo dai thật, thế mà vẫn còn đánh nhau được!
Chưa nói đến việc anh ta chưa chịu tý tổn thương nào, lại còn trong 3 giây đã gϊếŧ được liên tiếp 6 con thây ma, dưới chân toàn thịt thây ma và máu, hết vũng này lại đến vũng khác, mẹ nó trâu bò thật chứ!
Mắt thấy thời gian kết thúc trò chơi đang đến gần, lũ thây ma đó lại càng trở nên điên cuồng hơn, lũ lượt kéo vào phòng học, chen lấn lao vào tấn công đám người Giang Ngạn Tuyết.
Đám thây ma nườm nượp vồ lấy lưng của Giang Ngạn Tiếp, con thỏ nhồi được bảo vệ trong lòng cậu rơi ra ngoài, rơi xuống đất. Đám thây ma đang điên cuồng tấn công đột nhiên cứng người lại trong giây lát.
Trái tim của Giang Ngạn Tuyết run lên dữ dội, cậu vội vàng nhảy ra bên ngoài, lăn xuống nhặt con thú nhồi bông lên, giơ cao qua đỉnh đầu.
Tất cả đám thây ma đều dừng lại ngay lập tức, chúng rất sợ con thú nhồi bông này, từng đàn từng đàn kéo thân thể đẫm máu điên cuồng bỏ chạy, đến cả ruột rơi xuống đất, đầu cũng không dám ngoảnh lại tìm đường chạy trốn.
Nam Kha cả người bầm dập đủ chỗ nằm bẹp xuống đất thở hổn hển.
Giang Ngạn Tuyết che vết thương trên vai lại, dùng chút sức lực cuối cùng dựa vào tường.
Lâu Độ đi đến bên cạnh Giang Ngạn Tuyết hỏi: "Sắp chết chưa?"
Giang Ngạn Tuyết liếc anh một cái: "Trước khi về thế giới sống thì tôi sẽ kiện cậu tội cố ý mưu sát đồng đội, mẹ nó ông đây vẫn còn khỏe lắm."
Đột nhiên có một bóng người vụt qua trước mặt cậu… hai bàn tay cậu trống rỗng, Lục Vũ chạy đến cướp lấy con thỏ nhồi bông trên tay Giang Ngạn Tuyết, sau đó lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm cậu.
"Đây là vật cứu mạng, tốt nhất vẫn là giao cho tôi giữ đi." Lục Vũ cười cứng ngắc, mặc dù giọng điệu thành khẩn nhưng trong mắt không che giấu được vẻ tham lam.
Ông ta sợ Giang Ngạn Tuyết sẽ tới cướp lại, vừa nói chuyện vừa lui về phía cửa sau, sau đó trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Lâu Độ định đuổi theo, nhưng lại bị Giang Ngạn Tuyết nắm chặt lấy cổ tay ngăn lại.
Lâu Độ quay đầu, đôi mắt sáng trong như nước trên đỉnh núi vào mùa xuân phức tạp nhìn Giang Ngạn Tuyết.
Giang Ngạn Tuyết không giải thích, chỉ nhìn Lâu Độ không nói chuyện. Lâu Độ không hỏi thêm câu nào nữa, cũng không chạy đuổi theo Lục Vũ.
Hai người đi đến chỗ Nam Kha đang sống dở chết dở ở bên cạnh, Nam Kha nhanh chóng ngồi thẳng dậy, sợ rằng bản thân sẽ bị bỏ rơi.
"Em vẫn còn có thể chiến đấu thêm năm trăm năm nữa!” Nam Kha vỗ vỗ bộ ngực gầy gò của mình nói.
Lâu Độ: "..."
Trên môi Giang Ngạn Tuyết hiện lên một nụ cười: "Đừng đánh nữa, cùng đếm ngược nào!"
Nam Kha: "Hả?"
***
Chạy thôi, nhất định phải chạy thôi! Đây là con thú nhồi bông cứu mạng người, đám người Giang Ngạn Tuyết nhất định sẽ đuổi theo cướp lại! Chỉ cần có nó trong tay, đừng nói là 12 tiếng đồng hồ, cho dù là thêm 3 ngày nữa ông ta cũng không sợ.
Lục Vũ chạy đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn sống chết ôm chặt con thỏ nhồi bông trong lòng.
Haha, sắp được thông qua rồi!
Sau khi vượt qua ba cửa ải liên tiếp, đánh giá của quản lý về ông ta nhất định sẽ không kém! Cho dù mỗi lần ông ta đều dựa vào người khác để thông qua cửa ải, vậy thì làm sao chứ?
Trò chơi sinh tử, không nhìn vào quá trình, chỉ nhìn vào kết quả!
Lục Vũ vừa nghĩ lại vừa hưng phấn, càng chạy càng nhanh. Đột nhiên, đầu của Lục Vũ rơi xuống đất.
Cơ thể của ông ta vì chạy quá nhanh mà lao về phía trước thêm vài mét nữa sau đó mới đông cứng lại. Giây tiếp theo, máu tươi không ngừng phun ra từ cổ của ông ta!
Con thỏ nhồi bông rơi xuống đất, mặc dù chìm trong một vũng máu lớn nhưng nó không hề bị nhiễm một chút máu tươi nào.
Một bàn tay vươn ra nhấc con thỏ nhồi bông lên.
Xoa xoa đầu nó, sờ sờ mũi nó.
"Bạn thân của tớ, nãy giờ tớ cứ tìm cậu mãi." Thiệu Vân ngồi xổm trên mặt đất, vui vẻ ôm con thỏ nhồi bông vào lòng.
【Leng keng~】
【Bạn đã thành công sống sót trong 12 giờ, hiện còn 3 người chơi.】
【Xin chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết, người chơi Lâu Độ, và người chơi Nam Kha, trò chơi hoàn thành!】
Khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, Giang Ngạn Tuyết và những người khác đang đứng trên sân ga, một đoàn tàu hơi nước gầm rú từ đằng xa lao đến...
Giang Ngạn Tuyết đột nhiên hỏi: "Lâu Độ, cậu có nhiệm vụ ẩn không?"
Lâu Độ không chút che giấu đáp: "Ngăn cản Tôn Chu vào vòng tiếp theo. Tôn Chu là ai?"
"...Đã chết từ sớm rồi."
Lâu Độ không khỏi tò mò, anh quay mặt nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết hỏi: "Cậu cũng có nhiệm vụ ẩn à?"
Giang Ngạn Tuyết không trả lời, cậu quay đầu đón lấy ánh mắt săm soi của Lâu Độ, khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết như bạch ngọc không có một chút tỳ vết nào, đôi mắt đen nhánh sáng rực dưới ánh đèn pha của xe lửa.
"Tôi yêu cậu." Giang Ngạn Tuyết nói: "Chúng ta kết hôn đi!"
Lâu Độ: "!!!"
Cái quần què gì vừa xảy ra vậy?
Mắt chó của Nam Kha cũng sáng hết cả lên rồi!
Giang Ngạn Tuyết để lại một nụ cười, quỷ mị mê người, cậu dứt khoát xoay người đối mặt với Nam Kha thâm tình nói: "Tôi chỉ là chơi đùa với cậu ta thôi, thật ra chúng ta mới là chân ái, bỏ trốn cùng nhau đi!"
Lâu Độ: what?
Nam Kha: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì vậy?
【Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn tùy chọn "Phản bội đồng đội", phần thưởng đã được gửi vào túi của bạn, hãy chú ý kiểm tra.】
Giọng nói của quản lý vang vọng trong đầu, Giang Ngạn Tuyết khá hài lòng, mặc kệ hai người kia đang ngẩn người, bước lên tàu trước.
Cái từ "Phản bội" này khá là mơ hồ, phản bội tình cảm cũng gọi là phản bội, Giang Ngạn Tuyết nghĩ cậu lợi dụng điểm mù của trò chơi như thế này, sợ là sẽ phải chịu trừng phạt đây!
Vẫn là người nhân viên soát vé đó, cô bé mỉm cười ân cần lại lịch sự, giọng nói dịu dàng mà ngọt ngào: "Thưa ngài, xin hãy xuất trình vé."
Khi tấm vé qua tay của nhân viên soát vé rồi trở về tay Giang Ngạn Tuyết, thông tin trên đó đã có chút thay đổi.
【Ám dạ du hồn???】
【Mở cửa lúc 20:00 ngày 11 tháng 9 năm 20XX】
Giang Ngạn Tuyết hỏi: "Cái này là có ý gì?"
Giang Ngạn Tuyết là người sống sót qua cửa ải đầu tiên, đến cả thái độ của nhân viên soát vé đối với cậu cũng thay đổi. Ít nhất là so với câu “vấn đề này, chờ ngài qua trò chơi đã rồi nói tiếp” lúc đó, thì bây giờ đã biến thành một câu trả lời cẩn thận "Vòng trò chơi tiếp theo của ngài sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ tối ngày 11 tháng 9."
Giang Ngạn Tuyết: "Không phải nói thông qua trò chơi là có thể trở về thế giới sống sao?"
Nhân viên soát vé trả lời: "Đúng vậy, ngài sẽ được trở về, nhưng vẫn phải quay lại."
"Quả nhiên." Giang Ngạn Tuyết cười nhẹ: “Làm sao có thể đưa người từ cõi chết trở về dễ dàng như vậy được. Vậy xin hỏi, cần phải chơi bao nhiêu trận nữa mới có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát của tàu Hoàng Tuyền? Hoàn toàn trở về thế giới sống? "
Nhân viên soát vé cười uyển chuyển đáp: "Mời xem mặt sau của tấm vé."
Giang Ngạn Tuyết lật lại xem, bông hoa bỉ ngạn màu trong suốt… trong đó có một cánh hoa đã bị nhiễm sắc đỏ của máu.
Nhân viên soát vé nghiêng đầu ngoan ngoãn nói: "Về vấn đề mà ngài vừa hỏi, đợi sau khi tất cả cánh hoa của hoa bỉ ngạn hoàn toàn biến thành màu đỏ đi đã rồi nói tiếp."
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Lâu Độ ngồi ở phía sau nghe cuộc nói chuyện giữa Giang Ngạn Tuyết và người soát vé, cũng lật tấm vé lại xem thì nhìn thấy cái logo đỏ như máu ở bên trên.
Một đóa mạn châu sa có năm bông hoa, mỗi bông có năm cánh hoa và sáu nhị hoa, tổng cộng có 25 cánh hoa và 30 nhị hoa.
Hoàn thành một trò chơi thì được nhuộm đỏ một cánh hoa và một nhị hoa.
Với tốc độ này, ít nhất cũng phải chơi tầm hai mươi bàn nữa. Tất nhiên, nếu độ khó của trò chơi tăng lên ở những cửa ải tiếp theo thì khi bọn họ hoàn thành trò chơi sẽ được nhuộm đỏ từ hai đến ba cánh hoa cùng một lúc, như vậy tiến độ sẽ rất nhanh.
Chính vào lúc này, ánh sáng và bóng tối lần lượt đan xen trước mắt anh, tầm nhìn đột nhiên trở nên tối tăm, toa tàu lộng lẫy, bóng người nhỏ nhắn của nhân viên tàu đã không thấy nữa. Các giác quan của anh bây giờ bị tiếng ồn xông đến dồn nén, tiếng còi rú ngắt quãng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thính giác nhạy bén của Lâu Độ.
“Đầu ra của cuốn sách này rất tốt, 500.000 bản in đầu tiên căn bản là không đủ, ngài mau chóng quay về chủ trì đại cuộc, tranh thủ thời gian in thêm 500.000 bản nữa có được không?”
Tiếng nói truyền đến bên tai là giọng nói sống không còn gì luyến tiếc của phó chủ biên tập, hai tay của Lâu Độ nắm lấy vô lăng lái hết đường vành đai, lại vô thức đạp vào chân phanh.
Đợi đã!
Cảnh tượng này thật là quen thuộc, không phải đây là một phút trước khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ sao?
Đầu của Lâu Độ vù vù một tiếng, hoảng loạn rướn người về phía trước nhìn.
Giang Ngạn Tuyết đang chuẩn bị sang đường!
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, mạch suy nghĩ của Lâu Độ nhanh chóng dời đi. Xe của anh bị người khác động tay động chân, phanh xe không những bị hỏng mà càng đạp chân phanh thì xe càng lao nhanh. Chính vì như vậy trong cơn hoảng loạn anh không có thời gian để suy nghĩ, cố gắng đạp chân phanh hai lần, điều này khiến cho chiếc Ferrari trực tiếp lao thẳng vào người Giang Ngạn Tuyết với tốc độ 400 km/h. Không chỉ khiến Giang Ngạn Tuyết chết ngay tại chỗ, mà còn khiến cho anh không tự chủ được tay lái đâm vào cửa lớn của trung tâm thương mại.
Túi khí được mở phồng kịp thời, anh không chết ngay tại chỗ mà dùng chút sức lực còn lại leo ra khỏi chiếc xe đã bị vỡ nát, lê từng bước chân máu bò đến chỗ của Giang Ngạn Tuyết ở trước mặt, sau đó thì chết ở bên cạnh Giang Ngạn Tuyết.
Làm sao đây? Phanh xe không đạp được, không lẽ phải đạp vào chân ga sao?
Khi một người bình thường gặp chuyện như vậy, phản ứng theo bản năng là đạp phanh, nếu mà họ làm ngược lại...
"Giang Ngạn Tuyết!" Vào thời khắc mấu chốt, Lâu Độ đạp mạnh vào chân ga, chiếc Ferrari xoay tròn tại chỗ chín mươi độ, uyển chuyển giống như một con sư tử đang điên cuồng, lao nhanh húc vào một cây thông cứng cáp!
Cùng lúc đó, Lâu Độ dùng chân đạp vào chân ga!
Thân xe rung chuyển dữ dội, bánh sau nâng lên cao rồi lại nặng nề rơi xuống.
"Dọa chết tôi rồi, người này có biết lái xe không vậy?"
"Uống nhiều rượu à?"
"Bây giờ mấy người trẻ tuổi các cậu, lái xe ra đường an toàn một chút, đừng gây hại cho người khác và chính bản thân mình!"
Dưới ánh nắng như thiêu như đốt của mặt trời chiếu xuống lòng đường, khói của chiếc xe ô tô hòa quyện với mùi nhựa đường bốc lên tận trời.
Sau lưng anh chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, áo sơ mi trắng bám vào da thịt dính dính nhớp nhớp khiến cho người ta khó chịu đến cực điểm.
Trong lòng Lâu Độ vừa trải qua một nỗi sợ hãi kéo dài, vừa rút chìa khóa xe ra, mở cửa đi xuống, từ xa đã nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết quay lại vỉa hè dành cho người đi bộ.
"Dọa tôi muốn chết." Giang Ngạn Tuyết ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình.
Lâu Độ buồn nôn lau đi vết máu dính trên đỉnh đầu, anh đăm chiêu nhìn Giang Ngạn Tuyết, không nhịn được nói: “Tôi đạp phanh rồi, nhưng không phanh được.”
Giang Ngạn Tuyết sững người lại: “Cái gì?”
Đôi mắt Lâu Độ giống hệt như hồ nước đóng băng nói lại: “Có người động tay động chân với xe của tôi, cố gắng đạp phanh rồi nhưng vẫn không dừng được, ngược lại càng đạp phanh xe thì xe chạy càng lao nhanh.”
Giang Ngạn Tuyết giật mình: “Cậu nghiêm túc à…”
Lâu Độ nhìn thấy cậu có thể nói có thể nhảy dựng lên, vẻ mặt lo lắng dần dần mất đi, thay vào đó lại dùng thái độ lạnh lùng đứng tại chỗ nói: "Cậu nói xem, nếu như tôi lại đâm chết cậu một lần nữa, cậu còn có thể trở về tàu Hoàng Tuyền không?"
"Có lẽ là sẽ trở về đi, chúng ta hiện tại vẫn đang là thành viên đăng ký mà." Giang Ngạn Tuyết đột nhiên ý thức điều gì đó liền sờ sờ túi tiền, nhưng trong đó không có tấm vé xe nữa mà là một quyển sổ tiết kiệm.
Giang Ngạn Tuyết cảm thấy hơi nghi ngờ, trong tay cậu có kha khá thẻ ngân hàng, nhưng trước giờ tuyệt đối không dùng sổ tiết kiệm. Tò mò mở ra xem, cái thằng cha này khá đấy, thế mà lại có 300 vạn (3.000.000 vnđ) tiền tiết kiệm ở trong này!