Tỉnh lại đã đêm khuya, áo trên người Sở Ninh vẫn trong tình trạng nửa kín nửa mở, l*иg ngực trắng nõn được áp trực tiếp vào sườn nách đối phương, đầu gối cũng khá êm, chân thoải mái gác lên bắp bẹn hắn, quấn quýt dây dưa.
Chớp mắt một cái... rồi lại chớp thêm cái nữa, Sở Ninh cảm thấy không ổn.
Sao mình lại ở đây?
Sợ đánh thức Dương Thiệu, bản thân sẽ phải đối mặt với tình cảnh rất xấu hổ giống như lần trước. Sở Ninh nhẹ nhàng hết sức, cậu rút chân, ngón tay khẽ trượt trên da thịt hắn thu về. Còn chưa có kịp lăn ra khỏi l*иg ngực hắn, trên đỉnh đầu đã dội xuống một thanh âm quen thuộc.
“Ngủ ngon không em?”
Sống lưng Sở Ninh cứng đờ, mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng khi bị bắt gian tại trận, bản thân cậu đã thẹn đến chột dạ, miệng vô thức nghiến răng.
“Tên lưu manh khốn khϊếp nhà anh.”
Mặc dù tư thế không đúng lắm, nhưng kiểu gì cũng là hắn ta cố ý.
Tức giận ngồi dậy, Sở Ninh mau chóng chỉnh trang lại áo trên người, đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc đảo Dương Thiệu một cái.
Chỉ không ngờ tới, ở giây phút ngắn ngủi ấy, Sở Ninh lại chẳng nhìn ra Dương Thiệu có lấy một tia chột dạ, hắn bình thản chống ngón tay lên trước huyệt vị thái dương, cánh tay bó bột gác trên eo sườn, đường cong cơ thể phơi trong tư thế nằm nghiêng cực kì quyến rũ, phô bày ra hết thảy những múi cơ săn chắc, dẻo dai.
Hắn còn cười thật khẽ.
“Ninh Ninh...”
Tiếng gọi ngọt ngấy, thanh suyễn lại ái muội, Sở Ninh khẽ cái rùng mình, cậu có dự cảm chẳng lành.
“Em cũng lưu manh không kém mà!”
Mắt đυ.ng trúng cánh tay bị bó cho kín mít kia, Sở Ninh nghèn nghẹn, ý tứ của Dương Thiệu vừa thốt ra đã quá rõ ràng!
Em nhìn xem, vừa nãy em còn chiếm tiện nghi của anh đó!
Cũng vì ngủ quá thoải mái, Sở Ninh không có lấy một ấn tượng nào để phản bác, cậu chỉ thấy rõ một sự thật quá đỗi phũ phàng.
Dương Thiệu gãy tay rồi, có cái rắm mới bế cậu lên giường được!
Dù sức có chín hổ ba trâu thì cũng đâu thể dùng một tay chấp tất.
Một icon kinh hãi bỗng nhảy ra.
Sở Ninh chợt sinh hoài nghi đối với chính mình, chẳng lẽ bản thân từng có tiền sử mộng du ư? Tuy có chút khó tin nhưng ngoài lý do ấy ra cậu không nghĩ còn cái gì hợp lý hơn nữa, cậu vẫn luôn sống tự lập một mình, giờ có muốn tìm người kiểm chứng cũng là điều không thể.
Sở Ninh hơi chút run rẩy, nếu đó là sự thật thì chẳng phải là tự cậu bò giường người ta, tự ôm lấy người ta, vô tư sàm sỡ lưu manh còn trắng trợn mắng ngược lại người ta…
Oa... không còn mặt mũi đối diện nữa rồi!
Mất mặt chết đi được!
“À... ờm.... em... em đi nấu cơm, quá bữa tối rồi thì phải!”
Gãi gãi sống mũi, Sở Ninh tìm sang đề tài khác để lảng tránh vấn đề nhạy cảm kia, nếu còn tiếp tục nói, người mất mặt chỉ có một mình cậu.
Dương Thiệu cười cười, linh quang trong con ngươi rực rỡ, hắn phóng ra mị nhãn câu hồn, hàm răng trắng sứ tỏa sáng màu bạch nguyệt vẫn có thể chói chang như mặt trời.
Hắn cố nhích người lên, cưng chiều vuốt vuốt nơi cổ áo chỉnh lại cho cậu gọn gàng, nhẹ nhàng thơm vào cánh má.
“Ừm… đi đi em.”
Oanh… đầu óc Sở Ninh choáng váng, lòng bàn tay áp lên chỗ mới bị hôn qua, trợn mắt nhìn Dương Thiệu.
“A, nhìn anh như vậy là muốn được hôn ở chỗ khác sao?”
“Trán, tai, môi… hay là…”
Giành trước một bước cướp lời, Dương Thiệu thản nhiên trêu chọc, mặt của hắn đã dày đến tận trời xanh, mắt đảo xuống nơi háng vị, ý tứ sâu xa đến từ đáy mắt.
“Mẹ nhà anh, cút…”
Sở Ninh nổi giận đùng đùng, cậu không nhịn được hét lên, cả đời này chưa từng gặp ai đã vô sỉ còn dám làm ra cái vẻ đường hoàng như hắn, mình đúng là điên rồi mới không cho kẻ thiếu đánh này một cái bạt tai.
Thế nhưng Sở Ninh vẫn là không đành lòng xuống tay, cậu cố gắng kiềm chế nóng nảy, nói với chính mình là không thèm chấp với kẻ tàn tật, đem tất cả bức xúc chui vào trong gian bếp, tay dao tay thớt trút giận lên rau thịt.