Tình Địch Biến Tình Nhân

Chương 25

Chạy ra khỏi căn phòng, Sở Ninh ngồi phịch xuống ghế, lưng cậu ngả ra hết cỡ, tay gác lên đôi mắt che kín đi ánh sáng.

Dương Thiệu sao? Mình đúng là điên rồi!

"Ninh Ninh..." Dương Thiệu đứng ở sau thành ghế, ngoài băng vải quấn trên tay, hắn cố ý để trần bước ra, tay khẽ nhấc cánh tay Sở Ninh kéo xuống, mặt đối ngược với cậu từ trên cao, nhu hòa gọi tên.

Xua tan đi bóng tối, ánh sáng đầu tiên đã chạm phải Dương Thiệu, góc cạnh ấy sắc sảo, đường nét ngũ quan đều là tuyệt mỹ, trái tim Sở Ninh đập nhanh dữ dội, hầu kết mất kiểm soát lăn lên lộn xuống, thậm chí cổ họng còn phát ra cả tiếng nước miếng nuốt vào.

"Nhìn đẹp sao?!"

Phóng thả mị lực, Dương Thiệu xoáy sâu con ngươi vào đôi đồng tử đang mở lớn, mi liễu đen nháy rung rinh, xinh hơn cả cánh điệp.

"Anh... anh đứng đây từ lúc nào?."

Sở Ninh hoảng thần rụt cổ, cơ thể vì né tránh mà trượt dài xuống đất, hai vạt áo chưa được cài nút cũng vì thế bị cuốn lên cao, bày ra một bộ cực kì tình sắc.

Cổ họng Dương Thiệu khô khát, ánh mắt chăm chú nhìn Sở Ninh chằm chằm, nếu không phải tính kế lâu dài, hắn rất muốn tiến lên ăn ngay vài ngụm.

“K,không được nhìn!!!” Nhận ra tình cảnh hiện tại có bao nhiêu xấu hổ, Sở Ninh mau chóng đứng lên, tay loạn xạ cài sai cúc áo, xương quai xanh vẫn trễ mở bắt mắt, cậu chỉ muốn lao ngay vào phòng trốn tránh Dương Thiệu.

“Em đi đâu, thuốc còn chưa có thoa xong mà.”

"Buông ra, em không muốn, không thoa nữa..."

Bị bắt lại cánh tay, Sở Ninh hất không ra, một tay Dương Thiệu vẫn dư sức chấp lại cậu, hắn ấn người ngồi về ghế sofa, nghiêm túc nói.

“Còn động nữa là làm đau anh đấy!”

Để Sở Ninh hết cựa quậy, Dương Thiệu ngồi lên đùi cậu ép người lại, tay trái lành lặn mò lên hàng cúc áo lộn xộn gỡ ra, hắn bóp chai dược đã mang ra từ trước, đổ một chút vào lòng bàn tay rồi thoa lên vai thịt.

“Anh… vô sỉ!!”

Nhìn cục bột trên tay đối phương, dù Sở Ninh sinh khí cũng phải nuốt trở về, cậu uất ức mắng Dương Thiệu một tiếng vô sỉ, bất lực nhắm mắt quay sang chỗ khác, hai bờ vai vô thức cứ thế run lên.

“Ừm, là anh vô sỉ, anh chỉ biết ghẹo em, giờ sẽ thành thật đường hoàng, được không bảo bối!”

“Đừng gọi cái kiểu đấy! Buồn nôn!”

Lông mày Dương Thiệu nhướn cao, trên mặt Sở Ninh không giấu được nét ngượng ngùng, mặt phừng phừng nóng đỏ, làm gì có chút nào buồn nôn?

Cười khẽ một tiếng, Dương Thiệu không nói thêm lời nào, hắn nghiêm túc xoa bóp nơi cơ vai bị thương tổn, không cố ý bấm vào những huyệt vị mẫn cảm trêu chọc Sở Ninh như ban nãy.

Sở Ninh cũng nhận ra điều đó, cậu dần dần thả lỏng, tay nghề tốt đã xoay dịu được dây thần kinh căng thẳng, rất mau liền chìm vào mộng mị.

Người ngủ rồi Dương Thiệu mới thu tay, hắn khẽ áp trán mình cụm trước trán Sở Ninh thì thào.

“Có rất nhiều hành động đáng ăn đòn nhưng em lại không nỡ, so với trước đã khác rất nhiều... Ninh Ninh... chẳng lẽ em không nhận ra hay sao?”

Nhẹ nhàng ôm lấy Sở Ninh lên, Dương Thiệu bế cậu về phòng ngủ, hắn để cậu gối trên tay trái, kéo toàn bộ cơ thể cậu nghiêng qua ôm chặt lấy mình.

Hắn rất mong chờ phản ứng đêm nay của cậu!

------

Tiểu Kịch Trường.

Thoải mái cọ cọ, da thịt ấm áp của đối phương ôm thật thích.

Chờ đã, có gì đó sai sai...

Sở Ninh mở bừng mắt, cơ thể như con bạch tuộc đang quấn chặt lấy Dương Thiệu, tay cậu hoảng hốt rút về, rõ ràng còn đang ở ngoài phòng khách, sao giờ đã leo lên giường?

Sở Ninh: Dương Thiệu... anh lại dám giở trò lưu manh.

Bày ra vẻ mặt vô tội, Dương Thiệu chỉ chỉ cánh tay mình: Em nhìn xem, anh có sức bế em được à?

Sở Ninh: Nói cũng đúng!!!

Vậy sao lại...

Tủm tỉm cười cười, Dương Thiệu xê mông lại gần với Sở Ninh hơn, ghé sát bên tai cậu trêu chọc: Em cố nhớ lại xem!

Sở Ninh giật mình trợn mắt, nhìn thái độ của hắn, đừng nói là cậu tự mình chạy vào lại không biết nhé?!

Nghĩ lại thì giường là của mình, phòng cũng là của mình, vô thức theo bản năng đi vào mà không cảnh giác, điều đó rất có thể xảy ra.

Nếu thế thì...

Mẹ ơi! Hảo mất mặt....