Bị Đối Tượng Mà Mình Cầm Tù, Cầm Tù Ngược Lại

Chương 5: Đúng vậy, cưỡng bức... Tôi sẽ nhốt người đó lại

Tưởng An thất vọng trong tình yêu, sự nghiệp thì chẳng đi đến đâu, dự án của nhóm họ xảy ra một vấn đề nhỏ, quản lý sôi máu mắng họ té tát, trên đường về lại nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau và những người đi đường cùng chung tiểu khu.

Chỉ có mình y là cứ đi đi về về như vậy, thứ đang chờ đợi y cũng chỉ có cánh cửa sổ đen như mực kia mà thôi, dường như mọi thứ đều đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh yếu ớt của Tưởng An.

Vốn tưởng rằng hôm nay mình đã ăn đòn đủ rồi, nhưng vừa mở cửa đã đυ.ng phải một cô gái từ trong nhà Bách Chu đi ra, Tưởng An đã từng gặp qua cô, bởi vì cô cũng là nhân viên phục vụ trong quán cà phê đó, bình thường luôn thích vây quanh bên cạnh Bách Chu rầm rì nói chuyện không ngừng.

Bách Chu mặc đồ ngủ đưa nữ sinh xuống lầu, lúc đi ngang qua bên cạnh Tưởng An, Tưởng An còn ngửi thấy mùi sữa tắm, giống như mùi lá thông sau cơn mưa, mùi rất cao cấp.

Lúc Bách Chu quay lại, thì thấy Tưởng An vẫn còn cúi đầu đứng ở đó, không biết y đang suy nghĩ cái gì, hắn định coi như ngày thường không để ý tới, Tưởng An lại đột nhiên xông lên, nắm lấy cổ tay của Bách Chu, vẻ mặt tràn đầy sự chiếm hữu, trong mắt hằn lên tơ máu.

“Mẹ kiếp, anh đang làm cái gì vậy?” Bách Chu cả kinh, dùng hết sức hất tay Tưởng An ra, sức lực hơi mạnh, khiến tay Tưởng An đập vào tường.

“Hai người, hai người... Đã làm điều đó?”

“Liên quan cái rắm gì tới anh, đồ thần kinh!” Bách Chu hừ một tiếng, không để ý tới Tưởng An, xoay người bước đi.

Tưởng An đứng ở hành lang hồi lâu mới trở về phòng, mu bàn tay trầy da tróc vảy, cũng không bôi thuốc, cứ ngơ ngác ngồi ở trên sô pha, cách vách cũng không có động tĩnh gì, chắc là đã nghỉ ngơi.

Tưởng An bắt đầu cởϊ qυầи áo, tùy ý ném bộ đồ thẳng tắp xuống mặt đất, khoanh chân nằm ở trên ghế sô pha, ngón tay vòng qua lỗ rốn, chậm rãi di chuyển xuống bụng dưới, lướt qua lông tơ thưa thớt nắm lấy dương vậ.t sáng màu của mình, không nhẹ không nặng mà tuốt lộng, thỉnh thoảng còn kéo nếp gấp của qυყ đầυ ra, móng tay được cắt tỉa cẩn thận nhẹ nhàng ma sát vào lỗ niệu đạo: “Ưʍ... Bách Chu... Bách Chu.”

Tưởng An khẽ gọi tên Bách Chu và không ngừng dùng ngón tay cọ xát vào hai viên tinh hoàn bên dưới, chất nhầy trong suốt không ngừng từ lỗ nhỏ chảy ra, lại bị bôi lên thân dương vậ.t đang đứng thẳng, hai chân mở rộng cọ xát vào sô pha dưới thân, vải lanh khiến cho y vừa đau vừa ngứa.

Tưởng An nghĩ đến cô gái hôm nay từ trong nhà Bách Chu đi ra, Bách Chu có chơi cô ta không? Chắc là có chơi rồi, dù sao thì cũng đã tắm cả, cô gái đó thì có chỗ nào tốt chứ, mắt không to bằng y, da cũng không trắng bằng y.

Tưởng An càng tức giận hơn nên tăng thêm lực tay, hai chân đan vào nhau run rẩy bắn ra, có hai giọt bắn trúng vào mặt, Tưởng An thở hổn hển dùng ngón tay quệt lên liếʍ liếʍ, thật tanh.

Cách nhau một bức tường, y đang nghĩ đến Bách Chu mà thủ da^ʍ, Tưởng An cảm giác mình sắp hỏng mất, không thì sao lỗ nhỏ phía sau lại ngứa ngáy đến vậy, chỉ muốn có cái gì đó đâm mạnh vào.

Tưởng An lấy cây gậy mát xa trên bàn trà mà y đã mua vài ngày trước, sau khi dùng đầu lưỡi liếʍ ướt thì hăng hái nhét nó vào cúc huyệt, vì không mở rộng trước đã vậy cây gậy mát xa còn rất to nên hoàn toàn không thể vào được.

Tưởng An kêu lên một tiếng đau đớn, nằm úp sấp trên sô pha tủi thân mà gọi tên Bách Chu.

Nằm một lúc, Tưởng An mới đứng dậy thu dọn quần áo, thân thể trống rỗng thì không thể thỏa mãn, nhưng bụng đói thì có thể, Tưởng An nấu một bát mì còn bỏ thêm một quả trứng ốp la, trước đây y không thích ăn, vì nghĩ rằng nó nhiều dầu mỡ và không tốt cho sức khỏe.

Sau khi ăn xong, Tưởng An nhấp vào một trang web mua sắm nào đó, kiểm tra và thanh toán những thứ nằm trong giỏ hàng trước đó bằng một cú nhấp chuột và xem đồ chơi tìиɧ ɖu͙© trên trang giới thiệu bên dưới, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mua rất nhiều.

Một ngày trước kỳ nghỉ Tết Trung Thu, Tưởng An và mọi người rất bất ngờ khi thấy quản lý của họ hào phóng, dẫn bọn họ đến một quán bar để thư giãn.

Trong quán bar xa hoa truỵ lạc rực rỡ ánh đèn xanh đỏ, tiệc tùng vô cùng náo nhiệt, vừa ồn ào vừa ầm ĩ, Tưởng An cảm thấy rất phiền muộn, đang say sưa ngồi uống rượu, thì Trương Văn Viễn vỗ một cái vào lưng y, đầu lưỡi to nói: “Này... Tưởng An cậu sao vậy? Sao lại uống nhiều thế, có chuyện gì buồn à?”

“Người đó không thích tôi.” Tưởng An có chút say, giật giật ống tay áo của Trương Văn Viễn, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Văn Viễn, tôi phải làm sao đây?”

“Hả, vậy sao? Không sao đâu... Cậu, cậu bá đạo lên một chút, mạnh mẽ ép đến vách tường rồi cưỡng hôn, trên tv không phải cũng diễn như vậy à, chủ tịch độc đoán ép buộc tình yêu gì đó.”

“Đúng... Đúng vậy, cưỡng bức... Tôi sẽ nhốt người đó lại.” Tưởng An say rượu mơ mơ hồ hồ lập lại lời nói của Trương Văn Viễn.