Bị Đối Tượng Mà Mình Cầm Tù, Cầm Tù Ngược Lại

Chương 4

Chương 4: Cách Bắt Chuyện Sai Lầm.

=================================

Sau khi xuống xe, hai người lần lượt đi vào khu chung cư, Tưởng An đi theo sau Bách Chu và giẫm lên bóng người ta để trút giận.

Bóng đèn trong hành lang treo lủng lẳng trên nóc nhà, có khi phải giậm chân thì nó mới sáng lên, lúc đi tới lầu hai thì bóng đèn “Rè” một tiếng rồi tắt ngúm, Tưởng An đói bụng một ngày đầu nặng chân nhẹ không chú ý liền giẫm lên không trung, nhào lên quỳ trên bậc thềm, Bách Chu hoảng sợ, lập tức mở điện thoại di động quay đầu nhìn lại, Tưởng An vô cùng mất mặt mà ngã nhào trên mặt đất, đầu gối vừa đau vừa tê dại.

Thấy Tưởng An yên lặng ngã xuống, Bách Chu lo lắng đi tới, nắm lấy cánh tay của y: “Này, còn có thể đứng lên được không?”

Lúc này mà Tưởng An cũng không quên sửa lại lời của Bách Chu: “Tôi không phải gọi là này, tôi tên là Tưởng An.”

Bách Chu tặc lưỡi, có chút mất kiên nhẫn chậm rãi đỡ Tưởng An đứng dậy, còn không quên mắng y là gà con trắng vô dụng, Tưởng An cũng có chút nghẹn khuất, y cũng đâu có muốn té ngã, nên giận dỗi nói: “Tôi không sao, cậu đi trước đi, tôi đi từ từ lên cũng được.”

“Được, vậy tự mình đi đi nha.” Vừa nói, hắn vừa định buông Tưởng An ra, thì Tưởng An lại vô thức nắm lấy góc áo của Bách Chu, rồi lại như bị điện giật mà thả ra.

“Rắc rối!”

Bách Chu đỡ Tưởng An lên, nửa kéo nửa ôm mà đỡ y vào nhà, sau khi vào phòng thì bật đèn, Tưởng An lại được voi đòi tiên nói với hắn: “Cả ngày nay tôi chưa ăn gì, nên không còn chút sức lực nào, cậu có thể giúp tôi nấu một chút mì được không, xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”

“Anh còn biết là mình phiền.”

Bách Chu tức giận ném y lên ghế sô pha, bước đi không thèm quay đầu lại, cửa cũng không đóng, hành lang tối đen nhìn không rõ, về tới nhà mới phát hiện trên đầu gối có một vết ướt nhỏ, Tưởng An cố sức cởϊ qυầи tây ra, đầu gối dập đỏ một mảng và có một ít máu.

Bách Chu không ngờ rằng khi mình trở về lấy thuốc, thì người đàn ông này đã cởi một nửa trang phục, phần dưới cơ thể chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ hình tam giác, trên đôi chân trắng nõn nơi đầu gối có hai vết đỏ lớn trông thật đáng thương, thân trên còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo vỡ ra mấy cái, nửa che nửa hở còn không bằng khỏi mặc luôn cho rồi.

“Tự thoa đi, mì ăn liền để đâu?” Bách Chu ném thuốc bột Vân Nam về phía Tưởng An.

“Nhà tôi không có mì gói.”

Bách Chu có chút không nói nên lời lại trở về mang lại gói mì hiệu Khang Sư nấu cho y, nhất thời trong phòng tràn ngập mùi thơm của mì, Bách Chu bưng tô mì bốc khói nghi ngút ra cho Tưởng An, trong tô mì còn có một cái trứng ốp la.

“Cậu không ăn cùng tôi sao?”

Tưởng An đã bôi thuốc xong, đắp một tấm chăn mỏng lên hạ thân, chỉ che đến đầu gối, còn lộ ra nửa bắp chân.

“Tôi trở về nấu sau, thuốc đó mỗi ngày thoa hai lần.”

Bách Chu nói xong cũng không quay đầu nhìn lại mà rời đi, lần này đóng cửa lại, Tưởng An nghe thấy từ bên ngoài truyền vào tiếng đóng cửa, một lúc sau lại nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra.

Kể từ khi bố mẹ ly hôn, đây là lần đầu tiên có người nấu cho y bữa ăn, Tưởng An ăn xong một bát mì, nhìn tình trạng đầu gối thảm hại của mình thì gửi tin nhắn WeChat cho quản lý xin nghỉ phép.

Bởi vì bôi thuốc nên sáng hôm sau thức dậy cũng không sưng nặng lắm, Tưởng An đang chuẩn bị nấu cơm, khi đi ngang qua phòng khách thì nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh, vội vàng khập khiễng đi mở cửa.

Bách Chu đang chuẩn bị mang túi đi ra ngoài, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Tưởng An ở bên cạnh thò đầu ra dò xét hỏi: “Ưm, cậu định ra ngoài à? Bách Chu”

“Tôi là học sinh, tất nhiên phải đến lớp, sao vậy? Anh không biết sao?”

Bách Chu cũng không có ngạc nhiên khi thấy Tưởng An biết tên mình, ngược lại còn bày ra vẻ mặt đùa giỡn, thản nhiên hỏi ngược lại ngược lại y.

“Hôm qua cám ơn cậu đã giúp tôi, tối nay cậu có rảnh không, tôi mời cậu ăn cơm.”

“Không, không cần, chỉ là thuận tay thì giúp thôi.”

Đối phương không hề có chút lưu tình mà thẳng thừng từ chối, Tưởng An có chút xấu hổ ừm một tiếng, nói đi đường chú ý an toàn, rồi xấu hổ đóng cửa lại, dựa vào ván cửa, nghe tiếng bước chân của Bách Chu khi hắn bước xuống lầu, Tưởng An có chút mơ hồ không rõ, chuyện tối qua Bách Chu dịu dàng ân cần với y, dường như chỉ là ảo giác của chính y, bởi vì sau bình minh, thì bọn họ lại là người xa lạ mà thôi.

Bách Chu vốn tưởng rằng mình đã từ chối rất rõ ràng, nhưng buổi tối khi trở về, vẫn là có chút kinh ngạc khi thấy Tưởng An đứng chặn ở cửa.

“Tôi làm bữa tối rồi, cậu qua đây ăn một chút đi, cứ ăn mì gói hoài không tốt.”

Kỳ thật Tưởng An cũng không đợi lâu, nấu cơm xong, thì tại cửa sổ nhìn động tĩnh dưới lầu, nhìn thấy Bách Chu bước vào tiểu khu, thì mới đi ra ngoài chặn người.

Bách Chu nhìn thấy Tưởng An đứng ở trước cửa, điệu bộ kiểu nếu hắn không ăn thì sẽ không cho vào phòng, nhíu mày nói: “Có gì cứ nói ở đây.”

Vốn dĩ hành lang đã tối om, Bách Chu lại ở ngược chiều ánh sáng mà đứng trước mặt Tưởng An, thân hình cao lớn bao trùm lấy y, khiến cho Tưởng An bất giác cảm thấy có chút áp lực.

“Tôi... Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu mà thôi.”

Bách Chu dùng tay đẩy Tưởng An lên cửa, thân hình cao lớn đè xuống, nhéo cằm Tưởng An ác độc xoa xoa hai cái: “Hửm, muốn cảm ơn tôi, hay là muốn lên giường với tôi? Bé gay lớn tuổi.”

“Cậu…”

“Tôi làm sao? Chẳng lẽ anh thích tôi, chúng ta gặp nhau được bao nhiêu lần? Đừng nói với tôi là tình yêu sét đánh.”

“Nếu như tôi nói đúng thì sao?” Tưởng An ngẩng đầu nhìn Bách Chu, trong đôi mắt đen ánh lên khát vọng.

“Vậy thì…” Bách Chu chậm rãi cúi đầu đi tới gần Tưởng An, đút chiếc chìa khóa trong tay vào ổ khóa, khi Tưởng An khẩn trương nhắm mắt lại, tưởng rằng đối phương sẽ hôn mình, thì Bách Chu lại ác ý ghé vào lỗ tai y, hắn hít vào một hơi: “Xin lỗi, tôi không thích đàn ông lớn tuổi.”

Nói xong, hắn đẩy Tưởng An ra, lưu loát mở cửa ra rồi đóng cửa lại, động tác rất liền mạch.

Kể từ sau đêm đó, quan hệ của hai người trở lại như ban đầu, Tưởng An không đến quán cà phê kia ăn cơm, cho dù thỉnh thoảng gặp mặt ở hành lang, cũng không nói chuyện với Bách Chu, chỉ là lúc đêm khuya vắng vẻ, vẫn kìm lòng không được mà nằm sấp trên vách tường nghe lén tiếng phòng bên cạnh.

Đối với Bách Chu mà nói, Tưởng An không khác gì những “Con ruồi” trước kia ong ong vây quanh hắn, hắn đã gặp qua quá nhiều người như vậy, nam nữ, những người tiếp cận hắn đều dùng chiêu yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thứ họ muốn chỉ là một đêm tɧác ɭoạи tìиɧ ɖu͙© mà thôi.

Bách Chu rất ghét mối quan hệ như vậy, hắn cảm thấy nó rất bẩn thỉu.

--------------------