Bị Đối Tượng Mà Mình Cầm Tù, Cầm Tù Ngược Lại

Chương 2: Khởi Đầu Của Ký Ức Phần 2

Chương 2: Khởi Đầu Của Ký Ức Phần 2

===============================

Một tháng trước.

Tưởng An là một nhân viên bình thường trong một công ty nhỏ, tuy quy mô của công ty không lớn nhưng được cái gần nhà, mỗi ngày y đều đi làm từ 9h đến 5h chiều, tan tầm thì trở về căn nhà nhỏ của mình cũng rất hạnh phúc, ngôi nhà này là của bố mẹ sau khi ly hôn để lại cho Tưởng An, căn nhà hơn 60m2 vừa vặn có thể để cho người sống một mình như y ở.

Sau khi ly hôn không bao lâu thì hai người họ đều tái hôn và xây dựng gia đình mới, Tưởng An cảm thấy mình có chút dư thừa, cho nên chưa từng tới thăm bọn họ để tránh khó xử, nhưng thỉnh thoảng tăng ca đi làm về khuya, nhìn thấy căn nhà tối đen như mực, Tưởng An cũng sẽ mong rằng có ai đó có thể bằng lòng để lại cho y một ngọn đèn.

Khu dân cư của bọn họ tương đối cũ kỹ, hệ thống điện cũng đã cũ, đèn đường trong khu dân cư tùy ý thắp sáng, hôm nay Tưởng An tan sở về hơi muộn, cửa hàng tiện lợi 24 giờ dưới lầu còn vô cớ đóng cửa, khiến cho đồ ăn nhanh hiệu Quan Đông mà ngày thường Tưởng An yêu thích nhất cũng không mua được.

Ngay khi y đang ủ rũ đi về phía trước, thì có một người đàn ông đi về phía y, người đàn ông đó cao lớn vạm vỡ, cũng vừa đi vừa cúi đầu nên không thấy Tưởng An, vì thế Tưởng An đã va đầu vào trong ngực đối phương, cơ ngực cứng rắn khiến mũi Tưởng An đau nhói, theo lẽ thường thì hai người nên xin lỗi đối phương, nhưng ai ngờ người này đến cả cái liếc mắt nhìn y cũng chả có, cứ thế nhấc chân rời đi.

Trong lúc vội vàng, Tưởng An chỉ kịp nhìn rõ được góc nghiêng của khuôn mặt người đó, đường nét rất thâm thúy, sống mũi cao, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt.

Về đến nhà, Tưởng An có chút chán nản vì vừa rồi không có nói chuyện với đối phương, không biết người ta có phải là người ở tiểu khu này không và về sau còn có thể gặp được hay không, nghĩ đến hình dáng vừa rồi khi mình nhìn thoáng qua, thì hạ thân Tưởng An lại có chút xao động.

Nói ra cũng thật xấu hổ, bởi vì vấn đề khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© Tưởng An năm nay tuy đã 28 tuổi, nhưng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào, thậm chí đến việc thủ da^ʍ y cũng rất ít khi làm, có thể nói là rất cấm dục, nhưng vật cực tất phản, cuộc gặp gỡ hôm nay lại gợi lên cho Tưởng An một ngọn lửa nho nhỏ vô cùng nóng bỏng thiêu đốt trái tim của một xử nam lớn tuổi.

Tưởng An trần như nhộng đứng dưới vòi hoa sen, làn nước ấm áp lướt qua ngọn đồi bí ẩn ở giữa sống lưng, một tay vuốt ve hai hạt đậu đỏ trước ngực, một tay nắm lấy du͙© vọиɠ của chính mình mà vuốt lộng thật nhanh, quanh năm ở trong văn phòng khiến cho làn da của Tưởng An trắng trẻo lạ thường, trên thân thể gầy gò không có cơ bắp gì, nhưng đôi chân lại dài thẳng tắp khiến người ta mơ mộng.

Hơi nóng bốc lên làm cho cả cơ thể đỏ bừng, Tưởng An nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng kia, rồi thở hổn hển xuất tinh, chất lỏng đυ.c ngầu bắn tung tóe trên gạch ốp tường màu be thật sự rất mê hoặc ánh nhìn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tưởng An lại quệt lấy một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ thăm dò mà đút vào miệng cúc huyệt phía sau, nhưng cúc huyệt xử nam của y lại rất bài xích, Tưởng An xoa hồi lâu vẫn không đút vào được.

Hơi nóng tiêu tan, du͙© vọиɠ nguội lạnh, Tưởng An như người mới tỉnh mộng vội vàng thu ngón tay ở sau miệng huyệt về, tắm rửa thân thể sạch sẽ, rồi chui vào trong chăn, Tưởng An ôm máy tính tâm trạng không theo kiểm soát mà tìm kiếm một diễn đàn đồng tính, có người trong thành phố hẹn chơi tình một đêm, có người phơi nắng khoe ân ái, nhìn một hồi không thấy có bao nhiêu hữu ích, nhưng thức ăn cho chó thì lại ăn rất no.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Tưởng An hiếm khi có được một giấc ngủ muộn, trong đầu đã nghĩ đến những tâm tư thầm kín không thể cho ai biết, Tưởng An sửa soạn cẩn thận, mặc một chiếc áo len và quần jean để giảm bớt tuổi tác, mái tóc ngày thường được vuốt lên cố định bằng keo xịt tóc thì giờ lại để nó rũ xuống thoải mái, cộng với đôi mắt nai tròn và sáng của Tưởng An, khi đến nơi đó y quả thật rất giống với một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.

Sau khi lang thang dưới lầu vài vòng, trò chuyện với những người tập thể dục và các dì, Tưởng An vẫn không gặp được người mà mình muốn gặp, vì vậy y đành miễn cưỡng cầm ví đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Có lẽ là do ông trời ưu ái, nên trong lúc xếp hàng tính tiền Tưởng An quả nhiên nhìn thấy người này, đối phương chỉ mua mấy gói mì cùng nước suối, lúc thanh toán tiền Tưởng An nhìn thấy thẻ sinh viên người bên kia khi người đó vô tình đánh rơi trên quầy thu ngân: Khoa giáo dục thể chất Đại học XX, Bách Chu, trên đó còn có một bức ảnh dài một inch, có lẽ đã chụp từ lâu, chải chuốt rất kỹ, vẻ mặt nghiêm túc cùng ánh mắt hung ác.

Tưởng An mang theo một túi đồ đi theo Bạch Chu, không phải là muốn đi theo, tuy là y cũng có một chút ý này, nhưng hình như đối phương ở cùng một khu với y, Tưởng An trong phút chốc liền nhớ ra tuần trước cách vách đúng là có người mới chuyển tới, ngày hôm đó cũng là chủ nhật, phòng bên cạnh ồn ào quét dọn cứ lách cách, bùm ben, ầm ĩ khiến y đau đầu, chẳng lẽ…

Quả nhiên, đến lầu 4 Bách Chu không đi lên nữa mà mở cửa phòng bên cạnh Tưởng An ra, nội tâm của Tưởng An mừng thầm, đuôi mày khóe mắt đều mang theo ý cười, không nghĩ tới Bách Chu đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn y một cái, ánh mắt lạnh như băng giống như một viên đá còn đọng lại, Tưởng An bị ánh mắt lạnh lẽo của Bách Chu trước khi đóng cửa nhìn lại làm cho sau gáy có chút ớn lạnh, mãi về sau, Tưởng An mới biết đó là một lời cảnh cáo.

Nhà cũ cách âm không tốt, Tưởng An đang ở trong phòng khách ăn cơm, nghe được phòng bên cạnh truyền đến tiếng tv, nhịn không được áp tai vào tường, Tưởng An nghe được tiếng bóng đá trên tv, cùng tiếng nước sôi vang lên, nhớ tới mấy túi mì ăn liền mà đối phương mua lúc trước ở siêu thị, Tưởng An vội vàng chạy vào bếp lấy ra mấy cái bánh quy nhỏ đã nướng trước đó.

Tưởng An gõ ba bốn lần cửa mới mở, Bạch Chu đứng ở phía sau cửa vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: “Có việc gì?”

“À… Xin chào, tôi là hàng xóm của cậu, đây là những chiếc bánh quy nhỏ mà tôi đã nướng…”

“Tôi không ăn đồ ngọt.”

Tưởng An còn chưa nói xong, thì cửa trước mặt đã đóng sầm lại, bụi trên khung cửa bị chấn động mà sột soạt rơi xuống, Tưởng An nắm lấy mép đĩa được chạm khắc tinh xảo, ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mức.