Chương 1: Khởi Đầu Của Ký Ức Phần 1
===============================
Trong phòng ngủ hơi trống trải, truyền đến tiếng đổ vỡ lanh lảnh xen lẫn tiếng thở hổn hển không chịu nổi của người đàn ông, rõ ràng là một ngày nắng chói chang, nhưng trong phòng lại kéo rèm dày.
Trên giường có hai thân thể trần trụi, người có làn da trắng nõn bị đè ở dưới, đang mở rộng miệng cúc huyệt đón nhận từng cú mạnh mẽ của người nằm trên, bờ mông trắng nõn mềm mại bị va chạm tới mức biến dạng, sưng đỏ, miệng huyệt cố gắng phun ra nuốt vào cự vật to lớn.
“A... Bách Chu... Đừng... Không muốn.”
“Không muốn? Không muốn mà anh còn cắn chặt như vậy hả?”
Bách Chu vỗ một cái vào mông Tưởng An, hơi dùng sức một chút, tức thì trên làn da non nớt lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ, Bách Chu thấy vậy, hô hấp càng trở nên gấp gáp, dứt khoát dùng hai tay bóp lấy mông của Tưởng An, giống như nhào bột mà ra sức xoa nắn.
“A... A... Đừng, nhẹ một chút!”
“Đĩ nhỏ, nhẹ chút thì có thể thỏa mãn anh sao?”
Bách Chu ngồi dậy, mặt đối mặt mà ôm Tưởng An vào lòng, động tác dưới thân không chút ngừng nghỉ cứ liên tục ra vào bên trong cơ thể y, mạnh mẽ đâm vào huyệt đạo.
Y gần 30 tuổi rồi vậy mà lại bị một sinh viên đại học 19 tuổi gọi là đĩ nhỏ, Tưởng An bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức da đầu tê dại, y chưa kịp chuẩn bị đã xuất tinh vào bụng dưới của Bách Chu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c dính vào làn da màu lúa mì, ngập tràn sắc tình da^ʍ mị.
Bách Chu bị cái lỗ nhỏ của Tưởng An sau khi đạt cao trào gắt gao hút chặt suýt chút nữa không chịu được mà xuất tinh, mỗi lần đều là mình còn chưa thoải mái đủ, thì người đàn lớn tuổi này đều bắn ra trước.
“Cho anh bắn sao?”
Bách Chu đẩy người đàn ông lên giường, hung dữ thì thầm vào bên tai Tưởng An, đồng thời từ đống quần áo lộn xộn ở cuối giường tìm thấy cà vạt của Tưởng An, trói chặt hai tay y ra sau lưng.
“Thực xin lỗi... Không chịu nổi, a… Tôi sai rồi, đừng chơi nữa, tôi, tôi chơi không được nữa đâu.”
Bách Chu nhìn khuôn mặt dâʍ đãиɠ sau khi đạt cực khoái của Tưởng An, hai mắt mơ hồ, khóe mắt long lanh nước mắt, khóe miệng tràn đầy nước bọt vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, hai chân mở rộng, mông vẫn còn ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn, lúc này đang yếu ớt ngã xuống giường thở hổn hển.
“Điếm nhỏ.” Bách Chu nhận xét.
Bả vai Tưởng An co rúm lại, âm thầm xê dịch mông về phía sau, Bách Chu nhìn thấy động tác nhỏ này của y khiến cho hắn vừa tức giận mà cũng vừa buồn cười: “Vậy là không định chơi nữa?”
Mồ hôi theo trán Bách Chu nhỏ xuống, mái tóc ướt đẫm mềm mại rũ xuống, gương mặt lạnh lùng cũng nhu hòa đi vài phần, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ khiến cho Tưởng An cảm thấy chói mắt.
Bách Chu không thích cười, khi không nói chuyện thì lộ ra vẻ âm trầm, cho dù có sắc mặt tốt cũng không thể che lấp được hơi thở u ám của hắn, Tưởng An chính là bị vẻ bề ngoài này của hắn làm cho mê muội, vốn tưởng rằng hắn là một thiếu niên quái gở không người quan tâm, nào ngờ đối phương lại là một con sói đơn độc nổi loạn và khó thuần dưỡng.
Bách Chu nhìn vẻ mặt thất thần của Tưởng An, thì sự đau lòng vừa mới từ đáy lòng dâng lên đã biến mất không chút dấu vết.
“Có phải là vì tôi chơi anh còn chưa đủ mạnh nên anh mới bị phân tâm không?”
Bách Chu rút tính khí của mình ra, một tay lật người Tưởng An lại, mông thì quay về phía cuối giường, còn mình thì đứng ở mép giường, ấn vào thắt lưng của Tưởng An mà đâm trọn cự vật to lớn vào, huyệt khẩu của Tưởng An bị căng đến mức tê dại, y thét lên chói tai mang theo một sự quyến rũ mê người, nghe thấy tiếng rên mị hoặc đó thì máu nóng trong người Bách Chu không ngừng sôi trào, hắn muốn ngay lập tức chơi chết cái người đàn ông lớn tuổi này.
“Kêu chồng đi, kêu chồng thì tôi sẽ bắn cho anh!”
Bách Chu nắm lấy mái tóc đẫm mồ hôi của Tưởng An, nắc mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ eo và hông, như thể muốn nhét hai viên tinh hoàn vào trong cơ thể Tưởng An.
“Ưʍ...A...Chồng...Chồng...Chồng ơi!”
Tưởng An bị đâm rút đến mức đầu vùi vào trong chăn, hai tay bị trói ở sau lưng, cố gắng quay đầu lại nịnh nọt lấy lòng Bách Chu: “Đừng bắn vào trong... Ưʍ... Ha …”
Ngoại trừ mấy lần đầu đeo bαo ©αo sυ, thì về sau Bách Chu đều có thói quen bắn vào bên trong, đã vậy hắn còn bắn nhiều và bắn rất sâu, Bách Chu cũng không giúp y tẩy rửa, mỗi lần đều là y cố gắng cầm lấy vòi hoa sen mà tẩy rửa sạch sẽ, có mấy lần vì tẩy rửa không sạch mà phát sốt.
“Không xuất tinh cho anh thì sao anh sinh con cho chồng được hả? Con điếm nhỏ!”
Bách Chu cố định thắt lưng của Tưởng An, lại mạnh mẽ thúc vào mấy chục lần rồi mới xuất tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp bắn vào chỗ sâu trong vách ruột, trong một khoảnh khắc, Tưởng An sinh ra một tia ảo giác như thể mình bị Bách Chu đánh dấu, từ trong ra ngoài, từ thân thể đến trái tim đều bị hắn chiếm giữ.
Hai tay vẫn chưa được cởi trói, cổ tay bị cà vạt siết chặt làm cho đỏ ửng, da thịt có chút xay xát, Tưởng An một mình nằm cuộn tròn trên giường, trong mông cắm một cái máʏ яυиɠ màu đen, tiếng rè rè vang lên, thỉnh thoảng còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong miệng huyệt chảy ra, trên người chỉ đắp một tấm chăn thoáng khí, Bách Chu đã đi rồi, buổi chiều hắn có tiết học, chỉ có buổi trưa nhân lúc nghỉ trưa hắn mới trở lại và chơi y thôi.
Tưởng An cảm thấy trong người không khỏe, trên người nhớp nháp và vô cùng đau đớn, cũng không thể di chuyển, trước khi Bách Chu rời đi, hắn còn còng chân y lại, bằng chiếc còng được làm từ vàng ròng có khắc hoa văn, cao cấp hơn nhiều so với những chiếc còng mà khi ấy y dùng để còng tay Bách Chu.
Thật ra, Tưởng An không hề biết Bách Chu có nhiều tiền đến vậy, vì dù sao lúc ấy tiểu khu nơi bọn họ ở cũng rất cũ kỹ, hành lang không có đèn, trong nhà cũng không có cách âm, không hề giống với tòa nhà bây giờ, nơi mà y bị nhốt, với toà nhà cao 200 tầng này, cho dù y có muốn nhảy lầu chạy trốn cũng không được, điện thoại di động cũng bị tịch thu và xác thật là không có cách nào để cầu cứu với bên ngoài.
Chiếc máʏ яυиɠ ở mông đột nhiên tăng tốc, nó rung lên dữ dội và chọc vào tuyến tiền liệt của Tưởng An, khiến bụng dưới của y dâng lên một cảm giác đau nhức quen thuộc, Tưởng An vặn người, bất lực gọi tên Bách Chu, nhưng trong căn phòng trống rỗng chỉ vọng lại tiếng của y, theo sau đó là một mùi vị nhàn nhạt tanh tưởi, Tưởng An dở khóc dở cười, nước mắt chảy xuống ga trải giường thấm ướt một mảng lớn, ngẩn người nghĩ lại, ngay từ đầu lẽ ra y không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ Bách Chu.
--------------------