Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 46: Thụ tinh này không ăn chay (46)

Ngày hôm sau, Huyết Tiên dậy từ sáng sớm, trời vừa mới tờ mờ sáng đã vươn vai trong lòng Chu Vân Nghiên. Chu Vân Nghiên ngủ nông giấc, Huyết Tiên vừa cử động là hắn đã tỉnh rồi.

Sau khi Huyết Tiên tỉnh lại liền cọ vào hõm cổ của Chu Vân Nghiên theo thói quen.

Chu Vân Nghiên bị bắt phải “trưởng thành”, đều nhắm một mắt mở một mắt với những hành động nhỏ của Huyết Tiên này.

“Dậy chưa?” Chu Vân Nghiên hỏi.

Huyết Tiên lẩm bẩm một tiếng, thổi cho cổ của Chu Vân Nghiên ngưa ngứa.

Cành cây mềm mại vươn ra từ đằng sau người nàng, dường như cũng giống như vừa tỉnh dậy, mềm mại bò lên cánh tay Chu Vân Nghiên, kéo cánh tay cứng rắn của hắn tới chỗ hõm eo của Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên: “...”

Chu Thiếu tướng quân sinh long hoạt hổ dù sao cũng là một chàng trai khỏe mạnh hai mươi tuổi, nhìn người trong lòng làm nũng bám giường trước mặt mình, không khỏi cảm thấy thoải mái vui sướиɠ.

Chu Thiếu tướng quân sống không còn gì luyến tiếc nhìn lêи đỉиɦ giường, trong lòng lặng lẽ niệm Kim Cương Kinh.

Huyết Tiên híp mắt, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, có thể là vì mới dậy, cho nên giọng nói có hơi khàn: “Chào buổi sáng.”

“Soạt” một tiếng, thụ tinh có mái tóc dài xõa tung trên đầu vai chớp mắt đã biến thành tiếu lang quân.

Huyết Tiên biến thành nam nhân, mỗi lần Chu Vân Nghiên nhìn đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Hắn nghĩ, đợi sau này hắn và Huyết Tiên thành thân rồi, nên giải thích với những người từng thấy Huyết Tiên giả làm nam nhân như thế nào đây?

Chu Vân Nghiên thở dài một tiếng, chuyện sau này cứ để sau này rồi tính vậy.

Chu Vân Nghiên bỗng nhiên cảm thấy trên người nặng xuống, rũ mắt nhìn lại, thụ tinh khó khăn lắm mới bò được dậy lại đổ về người hắn…

Bò trong l*иg ngực hắn, nói với đôi mắt sáng lấp lánh: “Vân Nghiên, cho ta mượn ngựa của chàng.”

Chu Vân Nghiên cảm thấy, trước khi thành thân, nếu như mỗi ngày hắn đều bị sự nũng nịu của Huyết Tiên tấn công, chắc chắn định lực sau này của hắn sẽ khác người thường.

Trong đầu vô thức nối tiếp đoạn Kim Cương Kinh trước đó, Chu Thiếu tướng quân chuyển tầm mắt, nói: “Nàng biết cưỡi không? Có cần ta chuẩn bị xe ngựa cho nàng không.”

Huyết Tiên: “Cái đồ chuột nhắt kia còn biết cưỡi, đương nhiên ta biết cưỡi chứ.” Huyết Tiên cùng cưỡi với Chu Vân Nghiên nhiều lần như vậy, với thiên phú áp bức động vật của nàng, đừng nói là một con ngựa, một đàn ngựa nàng cũng có thể đùa nghịch cho chúng dễ bảo.

Nói tới con chuột đất hàng xóm kia, Viên Phó tướng hôm qua còn hỏi Chu Vân Nghiên, con chuột đất kia đâu rồi, hắn ta còn đợi phối giống đó.

Chu Vân Nghiên chỉ đành căng da đầu nói chạy mất rồi.

Thông qua quan sát của hắn, con chuột đất hàng xóm kia hình như có hơi sợ Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên buồn bực, thụ tinh yếu như Huyết Tiên, có gì đáng sợ chứ? Hắn không hiểu những quanh co lòng vòng giữa yêu tinh, nên không suy nghĩ kĩ.

Để Huyết Tiên cưỡi ngựa của hắn, Chu Vân Nghiên cũng yên tâm hơn một chút, Hắc Vân của hắn rất có linh tính, hôm qua khi hắn và Huyết Tiên cùng cưỡi, Hắc Vân cũng không bài xích.

Khi tiễn Huyết Tiên ra cửa, Chu Vân Nghiên giống như lão cha già tiễn con gái lên đường vây, nếu không phải trong quân doanh còn có binh lính đợi hắn luyện tập sáng sớm, có thế nào thì hắn cũng muốn đi theo.

“Cưỡi chậm một chút, nếu như sợ thì kéo chặt cương ngựa.”

Chu Vân Nghiên sắp xếp hai binh sĩ đi cùng với Huyết Tiên, lại dặn dò tỉ mỉ một lượt.

Huyết Tiên vẫy tay với hắn, chậm rãi cưỡi đi xa cùng với Độn Địa Hổ.

Cưỡi được một đoạn, Huyết Tiên quay đầu lại nhìn.

Chu Vân Nghiên vẫn đứng trước phủ Tướng quân, thấy nàng quay đầu, còn giơ tay lên vẫy vẫy.

Độn Địa Hổ ở bên cạnh nhìn mà ê cả răng.

Thời gian cưỡi ngựa hơn một canh giờ, tối là bọn họ có thể gặp nhau, bày cái vẻ không nỡ gì chứ. Khi đó hắn ta cáo biệt với bảy người vợ trong nhà, cũng chẳng dính như vậy.

Đợi Huyết Tiên tới chỗ trồng cây ngày hôm qua, Thủ Tri huyện đã cử người đợi ở đó. Hai ba mươi tráng đinh, vừa nhìn đã biết người quen làm việc nông, làm da rám đen, tướng mạo điển hình của người biên quan, thân hình gầy nhưng rắn chắc, không có chút thịt thừa nào.

Trước đây đều là những người này trồng cây, tính lên trên có thể ngược dòng tới đời ông nội bọn họ, nhà bọn họ ba đời trồng cây ở biên quan cát vàng bay đầy này rồi.

Khi nhìn thấy người dẫn dắt bọn họ trồng cây là một tiểu công tử da thịt non mịt, bọn họ đều bất giác nhíu mày.

Trông thế này làm gì giống dáng vẻ biết trồng cây chứ!

Sắc mặt Huyết Tiên nhàn nhạt, trên khuôn mặt tinh tế không có chút ấm áp gì, nhìn trông vô cùng khó nói chuyện.

Nàng nhìn sắc trời trước, ánh nắng hôm nay không mạnh lắm, vừa khéo thích hợp để trồng cây.

Thực ra mỗi khi cây non trên đường vận chuyển tới, rễ cây đều sẽ hao tổn một phần, thêm vào đó đất lại hơi cứng, gió cát lớn, dẫn tới tỉ lệ cây sống được không cao, khó khăn lắm mới sống được, gặp phải bão cát thì cũng lại gãy hết một loạt.

Thủ Tri huyện thấy Huyết Tiên tới, lập tức đi lên, sau khi hàn huyên vài câu liền giới thiệu cho Huyết Tiên những bách tính trồng cây, sau đó hỏi: “Huyết huynh, huynh thấy làm thế nào?”

Huyết Tiên không trả lời y, vươn tay ra sờ thân cây hướng dương.