Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 45: Thụ tinh này không ăn chay (45)

Khó khăn lắm Chu Vân Nghiên mới chủ động ôm nàng một lần, sao Huyết Tiên có thể xuống được? Nằm mơ đi.

Đôi chân Huyết Tiên kẹp lại, siết chặt lấy Chu Vân Nghiên như con cua mượn chỗ ở, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm con ngươi hắn: “Chàng bế ta về đi.”

Chu Vân Nghiên: “... Bát nháo quá đấy, mau xuống đi.”

Huyết Tiên không những không buông tay, hai tay hai chân còn kẹp chặt hơn: “Vậy thì cứ ôm như vậy đi.”

Không về thì không về, nàng không sợ.

Nàng còn muốn ở trong viện ôm nhau với Chu Vân Nghiên tới ngày mai luôn kia, thích ý biết bao nhiêu.

Chu Vân Nghiên: “...”

Huyết Tiên liếc sách trên mặt đất, Chu Vân Nghiên nghe thấy “soạt” một tiếng, dưới váy Huyết Tiên có mất cành cây vươn ra.

Trước đây Huyết Tiên bày ra cành cây đều bắt đầu từ tay và chân, dưới váy có nhiều cành cây tho to như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Cành cây cuốn sách rơi trên mặt đất lên, chậm rãi thu lại, đều cuốn hết về dưới váy.

Một nữ hài tử, vươn cành cây ra từ dưới váy, đúng là không đẹp cho lắm.

Chu Vân Nghiên chớp mắt, nhìn có chút ngây dại.

“Huyết Tiên, sách đâu?”

Đều nhét hết trong váy rồi?

Huyết Tiên: “Ở bên trong.”

Nói rồi liền muốn vén váy lên cho hắn xem.

“Không cần đâu! Ta biết rồi!” Chu Vân Nghiên vội vàng bảo nàng dừng: “Huyết Tiên, nữ tử không được tùy tiện vén váy lên.”

Huyết Tiên nói thẳng: “Chàng là tình lang của ta.”

Chu Vân Nghiên: “... Thế cũng không được.”

Huyết Tiên lười biếng duỗi cổ, nói: “Vậy sau này hoan hảo như thế nào.”

Chu Vân Nghiên hít sâu một hơi.

Ở biên ải vừa tới tối là có gió lớn rít gào, nhưng hắn lại thấy hơi nóng.

“... Loại chuyện đó thì khác. Còn nữa, đừng có để đồ dưới váy suốt như thế.”

Hắn còn nhớ lần đó, Huyết Tiên cho hắn xem trống nhỏ xong liền nhét vào trong váy, cái thói quen luôn thích nhét đồ này không tốt.

Huyết Tiên: “Vậy để đâu?”

Chu Vân Nghiên chỉ đành nói: “... Để chỗ ta.”

Huyết Tiên nhìn hắn, trong váy lại vang lên tiếng ma sát “rào rào”. Chu Vân Nghiên cúi đầu nhìn, liền thầy cành cây nhìn thấy ban nãy lại vươn ra từ dưới váy.

Chu Vân Nghiên: “...”

Cành cây màu xanh như những cái đuôi, mềm nhẹ quấn lên chân Chu Vân Nghiên.

Dù sao thì xúc cảm của cành cây cũng khác với da, cứng cứng, còn có hơi lạnh.

Cành cây cuốn lấy quyển sách chậm rãi cà vào cẳng chân cứng rắn của Chu Vân Nghiên, như bò tới lớp vạt áo của hắn như một con rắn.

Chu Vân Nghiên nhìn mà trong lòng thầm nói không ổn.

Huyết Tiên thấy vẻ mặt hắn rất thú vị, không khỏi cười nhạt nói: “Vậy thì để chỗ chàng.”

Nói rồi, cành cây dừng ở chỗ vạt áo Chu Vân Nghiên kia, phía trước liền chia ra một nhánh nhỏ, kéo vạt trước của Chu Vân Nghiên như một cái tay nhỏ.

Nhánh nhỏ kia như thể có hơi xấu hổ, vậy mà còn nhở một nụ hoa màu hồng nhạt trước cái nhìn chăm chú của Chu Vân Nghiên.

Đôi mắt Huyết Tiên nhìn thẳng Chu Vân Nghiên, nói với giọng mê hoặc: “Vân Nghiên, chàng thổi nó đi.”

Chu Vân Nghiên nhìn mà có chút nóng tai, hắn biết, cho dù là cành cây trên người hay là bông hoa nhỏ này, đều là Huyết Tiên trước mặt hắn.

Hắn mím môi mỏng, khẽ khàng thổi.

Nụ hoa bỗng chốc nở rộ trong hô hấp của hắn, nở thành một bông hoa sen đất rất lớn, cánh hoa mềm mại lướt qua môi hắn, xúc cảm giống như bờ môi có hơi lạnh của Huyết Tiên.

Huyết Tiên nhìn chăm chú tình lang của nàng rồi nói: “Nó thích chàng.”

Trên mặt Huyết Tiên không hề có sự xấu hổ của nữ nhi, không có gì khác với lúc bình thường.

Trước giờ đều như vậy, ta thích chàng thì ta sẽ nói với chàng.

Tầm mắt Chu Vân Nghiên cúp xuống, hắng họng một cái.

Tuy rằng cành cây của Huyết Tiên đều quấn lên người hắn, nhưng không hề quấn chặt lấy hai tay hắn.

Hắn bế Huyết Tiên nhẹ tới mức gần như không có trọng lượng gì, tầng tầng y bào lướt qua cổ tay Chu Vân Nghiên, hắn thấp giọng nói: “Ta bế nàng về.”

Huyết Tiên mỉm cười, vừa đi vừa nhét sách vào trong lòng Huyết Tiên.

Nàng muốn trêu ghẹo hắn, ban nãy là ai không chịu bế nàng về phòng hả? Nhưng nghĩ tới Chu Vân Nghiên da mặt mỏng, nàng lại thôi.

Chu Vân Nghiên bế Huyết Tiên vừa đi được hai bước liền phát hiện cành cây nhét sách vào lòng hắn bắt đầu sờ soạng lung tung.

Hắn nhịn... cuối cùng không nhịn được nữa, đỏ bừng mặt nói: “Huyết Tiên, thu mấy cái cành cây kia của nàng về đi!”

Huyết Tiên như thế không biết gì hết, cười tinh ranh hỏi: “Cành nào cơ?”

Chu Vân Nghiên mặt đỏ tai hồng, dáng vẻ trầm ổn đã không còn thấy từ lâu, mà nên nói là chỉ cần hắn gặp Huyết Tiên là không sao trầm ổn nổi.

“... Cái cành vươn vào trong nội bào!”

Huyết Tiên cười nói: “Ồ, cái cành này đúng là nghịch ngợm quá đi.” Nói cứ như thể nàng không biết gì vậy.

Chu Vân Nghiên: “...”



Lời tác giả:

Tiểu Huyết Tiên có thể có ý xấu gì chứ?

Chỉ là muốn chui vào trong y bào của Chu Vân Nghiên thôi mà.