Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 28: Thụ tinh này không ăn chay (28)

Ban đêm quay về lều, Huyết Tiên nhảy ra từ cổ áo hắn, một nắm mềm mại màu hồng lập tức trở nên to hơn, lại trở thành nữ thụ tinh khiến Chu Vân Nghiên đau đầu.

Huyết Tiên đợi Chu Vân Nghiên cởi nhuyễn giáp ra, lấy một cái lược từ trong lòng ra rồi nói: “Ta chải tóc cho chàng.”

Bàn tay gấp nhuyễn giáp của Chu Vân Nghiên sững lại, nói: “Không cần đâu, tự cô chải đi.”

Cho dù đêm đêm hai người đều nằm cùng một chăn một giường, nhưng hắn cũng không quen những hành động thân mật như vậy.

Huyết Tiên cũng không dông dài với hắn, đợi hắn ngồi xuống, Huyết Tiên liền bò tới, nửa quỳ đằng sau lưng hắn, chải mượt tóc cho hắn từng chút một, tóc Chu Vân Nghiên rất nhiều, đen nhánh cứng cáp, Huyết Tiên rất thích nghịch.

Chu Vân Nghiên cứng đờ người, cứ theo ý nàng đi vậy.

“Huyết Tiên.” Chu Vân Nghiên gọi.

“Soạt soạt soạt”, tiếng lược gỗ xuyên qua sợi tóc, cũng có hơi giống tiếng vo gạo. Lược gỗ dùng rất nhiều năm, đầu răng lược đã bị mài tròn nhẵn, lực vừa đủ lướt qua da đầu, truyền tới cảm giác thoải mái tê dại.

Huyết Tiên: “Hửm?”

Cành cây mềm mại vươn ra từ dưới vạt váy, giống như đuôi của mèo vậy, rủ trên đầu gối của Chu Vân Nghiên, lắc la lắc lư.

Chu Vân Nghiên đã vô cùng quen thuộc với cành cây của Huyết Tiên, dù sao thì lúc đi đường, Huyết Tiên thường biến cánh tay thành cành cây thật dài, treo trên cổ hắn chơi xích đu, dọa cho hắn mỗi lần đều không nhịn được mắng nàng bát nháo.

Cành cây như muốn chơi với hắn, sau khi vỗ mấy lần lên đầu gối hắn thì nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay hắn.

Chu Vân Nghiên không dám động, sợ kéo một cái sẽ giống như lần trước, kéo cho Huyết Tiên tàn tật luôn.

“Thêm hai ngày nữa là tới biên quan rồi, mấy ngày nay ta nghĩ, hoàn cảnh nơi đó thực sự quá khổ, cô vẫn nên quay về kinh đi. Ta sẽ viết một bức thư cho cô, cô cầm tới phủ Tướng quân, trưởng bối trong nhà tự khắc sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô.”

Chu Vân Nghiên nhẹ nhàng sờ cành cây quấn trên ngón tay.

Cành cây mềm mại này đúng thật là không thích hợp chịu khổ cùng với hắn, hắn cũng không nỡ.

“Ta không đồng ý.”

Huyết Tiên nói với giọng bình thản: “Chàng ở đâu thì ta ở đó, cho dù có ở nơi nào.”

Đối với Huyết Tiên mà nói, cho dù ở đâu thì nàng cũng sống thoải mái được hết.

Nàng có giá trị vũ lực mạnh mẽ, từ khi có linh trí thì chưa từng sợ thứ gì cả.

Chỉ có một điều thôi, nàng không muốn rời xa Chu Vân Nghiên.

Chu Vân Nghiên nghe lời này mà rung động trong lòng, cười khổ lắc đầu, đồ tinh quái ngốc.

“Tới đó rồi, nếu như cô sống không quen thì đừng có nhịn, nhất định phải nói cho ta biết.” Hắn sẽ chuẩn bị để nàng về kinh bất cứ lúc nào.

Huyết Tiên thu lược lại, thân hình lóe lên, liền nằm xuống gối đầu của hắn, đôi mắt to tròn nhìn Chu Vân Nghiên từ dưới lên, nói rằng: “Ta sẽ không để chàng tới địa giới hoang vu kia một mình đâu, tới đâu thì ta cũng sẽ đi cùng chàng.”

Tới tận khi hồn phách hắn biến mất, nàng và hắn đều sẽ quấn lấy với nhau.

Huyết Tiên thu lại cành cây, kéo lấy tay của Chu Vân Nghiên, đặt trên đỉnh đầu mình, nói: “Vân Nghiên, chàng sờ tóc ta đi.”

Ban đêm tĩnh lặng, trong ngoài lều đều yên tĩnh, tiếng lẩm bẩm nho nhỏ của Huyết Tiên vang lên vô cùng rõ ràng.

Ma xui quỷ khiến thế nào Chu Vân Nghiên lại giơ tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, khuôn mặt của Huyết Tiên, xúc cảm mềm mại, lại thiêu đốt lòng bàn tay hắn nóng lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Vân Nghiên dậy từ sớm để luyện tập.

Cho dù thời tiết thế nào, trừ ngày gặp Huyết Tiên lần đầu, hắn chưa từng dừng ngày nào cả.

Huyết Tiên nằm trong lều, rễ cây vươn ra bên ngoài để ăn.

Đợi khi Chu Vân Nghiên quay về, hắn đã tẩy rửa mồ hôi nóng trên cơ thể, trong tay còn cầm một cái tay nải.

Huyết Tiên tò mò tới gần: “Trong đây là gì vậy?”

“Xiêm y vải bố, còn có chút hạt giống nữa.”

Chu Vân Nghiên lấy ra hai bộ xiêm y vải bố bên trong, nhìn trông đã mặc nhiều lần, bên viền còn sờn vải.

Dù Huyết Tiên có không hiểu về đồ của nhân gian đi chăng nữa thì cũng có thể nhìn ra được sự khác biệt của lăng la tơ lụa và vải thô, nàng hỏi: “Vì sao phải đổi sang loại xiêm y này?”

Lão thái quân và những người khác của phủ Tướng quân, đừng nói là bộ nào cũng là lăng la tơ lụa, ít nhất cũng là áo bông thoải mái.

Nếu như Chu Vân Nghiên muốn, hắn cũng có thể mặc đồ thoải mái mỗi ngày.

Nhưng khi những người ở bên cạnh, nhất là các bách tính đều không có đủ quần áo, Chu Vân Nghiên thực sự không mặc nổi mấy bộ đồ tơ lụa mà tổ mẫu chuẩn bị cho hắn.

Chu Vân Nghiên giải thích với Huyết Tiên: “Thời tiết bên đó không tốt, y phục tốt như vậy, mặc thì cũng đáng tiếc.”

Huyết Tiên: “Không phải nói với tổ mẫu của chàng là được rồi sao, tiểu lão thái thái kia có nhiều vốn riêng lắm, ngày nào cũng nhắc rằng muốn để lại cho chàng nhiều chút.”

Huyết Tiên ở trong phủ Tướng quân lâu như vậy rồi, tiền bạc của các phòng đặt ở đâu, nàng đều biết rõ cả. Nàng không có hứng thú gì với mất thứ tục vật kia, nhưng hình như người quan sát đều rất thích. Những gã sai vặt nha hoàn kia, có được chút bạc vụ thì mừng rỡ không chịu được.

Chu Vân Nghiên: “... Đừng gọi tổ mẫu là tiểu lão thái thái. Cô không hiểu, nếu chỉ có mình ta mặc đẹp thì chẳng bằng không mặc.” Hắn bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hỏi rằng: “Huyết Tiên gặp tổ mẫu của ta chưa?”

Hắn đoán, chắc hẳn Huyết Tiên là một cái cây nào đó xung quanh phủ Tướng quân?

“Đương nhiên là gặp rồi.”

Không chỉ từng gặp, còn cùng xem kịch với nhau suốt bao năm nữa kìa.

Trong mắt Huyết Tiên, đúng thật là không coi lão thái quân là trưởng bối, dù sao lão thái quân kia mới mấy chục tuổi thôi.

Huyết Tiên từng nghe nói ở phủ Tướng quân rằng, những lăng la tơ lụa này đều là dùng sợi tơ mà nhện nhả ra tạo thành, thế là hỏi: “Nuôi thêm mấy con nhện không phải được rồi sao?”

“Không nuôi được cây dây, những cây khác cũng ít, còn nếu là rau bình thường, đến người còn chẳng đủ ăn, lấy đâu ra cho nhện ăn chứ.”

Nhân lúc Huyết Tiên nói chuyện, không động tay động chân với hắn, hắn vội vàng đổi xong xiêm y rồi nói: “Cho nên lần này lấy một chút hạt giống cây bông về, cũng không biết có thể trồng được hay không.”

Việc làm nông ở biên quan không tốt bằng ở vùng nội địa, đều là dựa vào người bản địa tự mình tìm tòi.

Huyết Tiên nói: “Chàng đưa hạt giống cho ta đi.”

Chu Vân Nghiên tưởng rằng nàng muốn xem, liền mở túi ra, cầm ra một ít.