Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 27: Thụ tinh này không ăn chay (27)

Sau một hồi im lặng, Chu Vân Nghiên hỏi: "Cô nói ta đã từng quen biết cô, không biết quan hệ giữa chúng ta lúc đó là như thế nào?"

Hắn rất tò mò, lúc hắn còn bé thì chung sống như thế nào với một thụ tinh.

Huyết Tiên ngắm nghía tóc của hắn, nói: "Khi chàng còn bé, lần đầu tiên gặp gỡ chàng đã khen ta xinh đẹp, cởi mở hơn bây giờ nhiều lắm.”

Chu Vân Nghiên: "..."

Đó mà là cởi mở sao, đúng hơn là trẻ con không hiểu chuyện, thấy gì thì nói đó thôi.

Huyết Tiên nói tiếp: "Quan hệ giữa chúng ta rất tốt, ta biết chàng thích ta nên ta mới tới tìm chàng."

Chu Vân Nghiên nghe vậy thì thở dài trong lòng, hắn đều không nhớ rõ những thứ này, cho dù có nhớ thì cũng chỉ là lời nói không cố kỵ của trẻ con thôi.

Huyết Tiên dùng đuôi tóc đâm vào ngực hắn, nói: "Dù chàng không nhớ cũng không sao, chàng nhất định sẽ động tâm lần nữa với ta."

Giọng nói của Huyết Tiên nhàn nhạt không có nhấp nhô, nàng nói cái gì thì cũng chỉ có chừng thế ấy, như thể trời sinh đã không có quá nhiều sự biến chuyển trong ngữ điệu.

Nhưng Chu Vân Nghiên vẫn có thể nghe ra được một chút xíu cảm xúc từ trong ánh mắt và giọng nói đó của nàng, như có vẻ rất hạnh phúc.

Hắn im lặng một lúc lâu: "... Cô nói... ta sẽ động tâm lần nữa với cô?"

Huyết Tiên nở một nụ cười thản nhiên, nàng quét những sợi tóc đen như mực của Chu Vân Nghiên lên cổ hắn.

"Thói quen nói dối của loài người các chàng không lừa được ta daud."

Huyết Tiên không biết phép thuật đọc tâm, nhưng trực giác của tinh quái rất nhạy, Chu Vân Nghiên sẽ không thể nói dối khi nhìn vào mắt nàng.

Chu Vân Nghiên phủi bỏ lọn tóc đang quét trên cổ mình, dường như không muốn nói gì nữa, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Huyết Tiên xoè đuôi tóc hắn thành hình quạt, che đi cái miệng anh đào nhỏ nhắn tựa như động tác của mấy công tử ca khi lên sân khấu, nói: "Đừng ngại, ta cũng động tâm với Vân Nghiên mà."

Tâm hồn Chu Vân Nghiên vô cùng thuần khiết, nếu hắn thật tâm yêu thích một người, trái tim hắn chỉ có thể có mỗi một người ấy.

Trước kia khi nghe tin Chu Vân Nghiên muốn thành hôn, ý nghĩ duy nhất trong đầu Huyết Tiên đó chính là: Ai muốn thành thân với hắn nàng sẽ nuốt chửng luôn người đó.

Không thể nghe thêm những lời buồn nôn đó của Huyết Tiên, Chu Vân Nghiên dùng tay trái bịt miệng nàng lại.

Giọng điệu hắn nghiêm túc: "Ngủ đi!"

Huyết Tiên chớp chớp mắt, nói: "Chu Vân Nghiên, mấy ngày rồi chàng chưa gội đầu thế?" Lúc Chu Vân Nghiên bịt nàng, những phần tóc kia không may lọt vào trong miệng nàng, có vị chát chát.

Chu Vân Nghiên kéo tóc ra khỏi miệng của Huyết Tiên, may là trời tối nên không nhìn rõ hắn đang đỏ mặt.

Trong đầu hắn thầm nghĩ, tóc mới gội ngày hôm trước đã nhanh có mùi như vậy ư? Xem ra ngày mai phải đi ra suối gội cho sạch.

Không được chạm vào cơ thể, không cho sờ mặt, giờ ngay cả tóc cũng không cho chơi.

Huyết Tiên chợt nghĩ ra được một câu rất phù hợp với Chu Vân Nghiên.

Thân kiều thể quý.

Những ngày sau đó trải qua khá gấp rút, qua khỏi núi Du Yến như qua khỏi một ranh giới nào đó vậy, khí hậu thay đổi rõ ràng.

Huyết Tiên mỗi ngày một thu nhỏ hơn, làm tổ trong áo choàng của Chu Vân Nghiên.

Bão cát lớn dần, Chu Vân Nghiên bao bọc kín lấy nàng, rất sợ gió to sẽ thổi bay nàng đi mất. Độn Địa Hổ treo lủng lẳng sau mông ngựa, ban đầu chỉ bị lắc lư vì ngựa chạy thôi, nhưng bây giờ lại bị gió thổi đong đưa qua lại, dáng người béo ú, tốt tươi như gầy đi một vòng.

Ban đêm dựng lều, gió đêm thổi qua hơi lạnh, họ ngồi sưởi ấm bên đống lửa.

"Còn hai ngày nữa."

Viên phó tướng chà xát tay, nhìn trăng sáng sao thưa trên bầu trời và nói.

Lần này tuy nói họ bảo vệ Chu Vân Nghiên về kinh, nhưng thật ra là hưởng sái để trở về thăm nhà.

Chu Vân Nghiên chà xát bụi tro trên tay, tay phải theo thói quen đè lên trên áo, Huyết Tiên từ bên trong áo đẩy tay hắn ra như đang đáp lại hắn.

"Ngày mai thay y phục đi." Chu Vân Nghiên nói, cầm vò gốm lên nhấp một ngụm rượu.

Đêm ở biên giới không thể sánh được ở kinh đô, càng cách gần gió về đêm càng mạnh, không uống chút rượu thì sẽ không sao ngủ được. Bởi vậy mỗi lần đi ngang qua núi Du Yến, Chu Vân Nghiên đều sẽ dẫn binh lính của mình đi ăn uống một bữa ngon, sau đó mua một ít rượu mang theo.

"Sáng nay chuẩn bị xong rồi." Viên phó tướng quen việc dễ làm, sờ sờ vải vóc trên người, cảm thán nói: "Ở biên ải cũng có thể ăn no mặc ấm thì tốt biết mấy.”

Khoác trên người họ hiện tại là chất liệu vải cao cấp, mặc về kinh thì rất hợp, nhưng khi quay trở lại biên giới thì mặc chất liệu này sót của lắm.

Lăn lộn trên cát vàng mất hai ngày, y phục đã chẳng khác gì vải bố gai.

Cho nên, một khi đến gần biên giới, các võ tướng đều sẽ có thói quen thay về mặc vải thô, trời lạnh thì khoác thêm lớp da lông và giáp nhẹ bên ngoài.

"Tướng quân, ngài nghĩ lần này có trồng sống được bông hoa trắng gì gì đó không?" Viên phó tướng đang nói đến bông vải được mang về lần này.

Chu Vân Nghiên cũng không biết, thổ nhưỡng ở biên giới rất khó trồng sống được loài nào, vì ngăn bão cát nên mấy năm nay đã trồng thêm nhiều cây cối. Không hẳn là không trồng được, nhưng hiệu quả thì rất thấp.

Chỉ một trận bão cát đã làm chết hơn một nửa cây non.

Biên giới không chỉ thiếu ăn mà còn thiếu mặc, căn bản không cần nghĩ tới mấy thứ tơ lụa kia, phần lớn dân chúng đều mặc quần áo vải bố gai, ngay cả việc thu hoạch gai dầu cũng không được tốt lắm.

Mặc dù có thể sử dụng da lông động vật, nhưng số lượng lại không đủ.

Cho nên, lần này hắn muốn mang giống bông vải về, còn nước còn tát, thử một lần xem sao.

Khu vực biên giới này, ngay cả nhóm người nam nhân bọn họ còn phải cắn răng để vượt qua, vậy người mềm nhũn trong lòng ngực này thì phải làm sao đây?

Chu Vân Nghiên nghĩ thầm, hay là để nàng quay về kinh đi vậy.

Ban đầu lo lắng Huyết Tiên sẽ gây bất lợi cho người nhà mình, bây giờ thì suy nghĩ của hắn đã thay đổi rồi.

Thay vì khiến nàng phải đến biên giới chịu đựng gian khổ với hắn, chi bằng để nàng quay về kinh hưởng phúc. Trong nhà có tổ mẫu và mẫu thân, hắn sẽ yên tâm hơn.