Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 15: Thụ tinh này không ăn chay (15)

Hắn không tin quỷ thần, chưa bàn đến việc hắn đi theo phụ thân ra chiến trường, chỉ dựa vào những năm qua, hắn chém gϊếŧ thám tử của vô số nước láng giềng, nếu như thật sự có oán quỷ đòi mạng thì hắn đã bị ác quỷ quấn thân từ lâu.

Hắn quay đầu, xác nhận Huyết Tiên đã mặc quần áo chỉnh tề rồi mới nhìn thẳng vào nàng, nói: “Nếu như Vân Nghiên khăng khăng để cô nương hồi kinh thì sao?”

Huyết Tiên buộc xong thắt lưng, chẳng biết lấy ở đâu được một cây lược gỗ, vừa nhìn đã biết dùng rất nhiều năm rồi.

Nàng từ từ chải tóc, nói: “Chàng không thể ỷ vào việc ta sủng ái mình mà đòi hỏi những yêu cầu vô lý này được, đương nhiên là ta không nghe rồi.”

Nàng muốn đi đâu thì có mười Chu Vân Nghiên cũng chẳng ngăn nổi.

Chu Vân Nghiên: “...”

Nàng ta vừa nói cái gì? Sủng ái mình á?

Quả thật Chu Vân Nghiên cũng không yên lòng khi để tinh quái này hồi kinh, nếu nàng thật sự đến phủ Tướng quân rồi làm chuyện gì đó với người nhà của hắn thì Chu Vân Nghiên có hối hận cũng muộn màng.

Nếu nàng đã bảo giữa họ có nhân quả, tuy không biết thực hư thế nào, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể để nàng đi theo bên cạnh mình thôi.

“Tướng quân?”

Ngoài trướng vang lên tiếng binh sĩ, sắc trời đã sáng tỏ mà Tướng quân vẫn chưa đi ra nên bọn họ không khỏi cảm thấy kì lạ.

“Dậy rồi.”

Chu Vân Nghiên lấy chăn bọc Huyết Tiên ở bên cạnh lại theo bản năng, hắn không quan tâm bộ dạng hiện giờ của mình thế nào mà chỉ lấy áo choàng, bắt đầu mặc lên người.

Càng sốt ruột thì tay càng vụng về, gân xanh trên trán Chu Vân Nghiên đã nổi lên.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy quần áo cần gì nhiều dây nhợ thế này!

“Ta giúp chàng nhé?” Huyết Tiên kéo chăn trên đầu xuống, nhìn Chu Vân Nghiên đang luống cuống tay chân ở kế bên.

“Cô nương! Phi lễ chớ nhìn!”

Huyết Tiên mặc kệ cái gì mà lễ với phi lễ, cả cơ thể Chu Vân Nghiên là của mình nàng, nàng muốn nhìn thì nhìn thôi.

“Tướng quân?” Binh sĩ bên ngoài nghe giọng nói của Chu Vân Nghiên bèn lên tiếng dò hỏi.

“Không có gì!”

Mặc kệ thắt lưng có buộc ngay ngắn hay chưa, Chu Vân Nghiên vẫn nhanh tay lẹ chân thay xong đồ, hắn nói với Huyết Tiên: “Tuyệt đối không được ra ngoài.”

Hắn xốc một góc nhỏ của tấm trướng lên rồi chui ra bên ngoài, sau đó che kín lại để người ở ngoài không nhìn trộm được.

Chu Vân Nghiên đi ra, Huyết Tiên miễn cưỡng nằm trên lớp chăn mỏng ở cửa màn, thụ tinh ta hài lòng duỗi lưng, hai mắt híp lại, nói: “Thật tuyệt vời.”

Thảo nào Chu nhị gia dù mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc mà vẫn làm không biết mệt.

Dưới làn váy lộ ra một nhánh cây, đầu tiên là chui vào trong đất, ở trong cánh rừng cách tấm trướng một khoảng, một nhánh cây chui ra khỏi đất, vừa hay có một con thỏ hoang chạy qua, thế là trong nháy mắt nó đã bị nhánh cây đâm xuyên bắn đầy máu.

Độn Địa Hổ ở bên ngoài trướng luôn trông chừng tình hình, hắn ta thấy Chu Vân Nghiên đi ra, chỉ chốc lát sau lại ngửi được mùi tanh từ trong rừng thì đoán chừng là nhánh cây của Huyết Tiên lại đi kiếm ăn rồi.

Hắn ta mới rón rén chạy đến bên màn, nhỏ giọng gọi: “Đại nhân?”

“Đi vào đi.”

Bên trong có tiếng của Huyết Tiên, vẫn là âm điệu bình bình, không lên không xuống.

Độn Địa Hổ nằm sấp xuống, thân dẹp như bánh bao chiên, đào lớp đất dưới tấm trướng, miễn cưỡng chui vào.

“Chúc mừng tân hôn của đại nhân và Chu Thiếu tướng quân, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Tranh thủ lúc tâm trạng của thụ tinh tốt, Độn Địa Hổ vội nịnh bợ ton hót một phen.

Đôi mắt đen láy của Huyết Tiên nhìn về đỉnh trướng, nói: “Không phải trăm năm.”

Độn Địa Hổ: “?”

Hay là qua mấy năm nữa, nàng chơi chán rồi nên ăn Chu Thiếu tướng quân luôn hả?

Huyết Tiên Đạo: “Trăm năm hỏi ngắn.”

Có vô số cách kéo dài sinh mạng của Chu Vân Nghiên, cách đơn giản nhất là khi thân xác phàm tục của hắn không thể dùng được nữa thì nàng khắc thêm mười người rối gỗ cho hắn.

Con rối gỗ khắc từ hoa sen đất sẽ mang theo huyết khí, tà sùng bình thường không dám tới gần, rất thích hợp làm thân thể cho hắn.

Độn Địa Hổ:... Thảm ơi là thảm, ngay cả chết rồi mà vẫn phải tiếp tục ở bên phục vụ thụ tinh này.

Tấm trướng được nhấc lên, Huyết Tiên nằm dưới đất ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Vân Nghiên trở về, rõ ràng áo bào trên người đã chỉnh tề hơn khi nãy nhiều.

Vừa vén tâm trướng lên, Chu Vân Nghiên lập tức ngửi được mùi ngọt bên trong, giống như túi thơm nữ nhi gia thường đeo, ngọt đến nỗi khiến mũi hắn ngứa ngáy.

Nhưng hắn không thể nào mở tấm trướng ra cho thông thoáng được, sẽ bị binh lính bên ngoài nhìn thấy mất.

Sau khi ánh mắt vừa xẹt qua Huyết Tiên nằm bên trên mặt đất, Chu Vân Nghiên liền trông thấy Độn Địa Hổ đang đứng ở góc xa kia. Con chuột đất to mọng đứng thẳng bằng hai móng vuốt giống hệt con người, nó cũng đang sững sờ nhìn về phía hắn.

Trước khi Chu Vân Nghiên đi vào có nghe Huyết Tiên đang nói chuyện, hắn cho rằng nàng đang tự lẩm bẩm môt mình, hóa ra bên trong trướng còn một sinh vật sống khác.

Buổi sáng từng thấy Huyết Tiên biến thân thành nam tử nên khi hắn thấy con chuột đất có linh tính này, Chu Vân Nghiên đã nghĩ ngay là yêu quái.

Chu Vân Nghiên hắng giọng một cái, khẽ cong gối, chỉ vào chuột đất rồi nói với Huyết Tiên: “Bạn... của cô nương à?”

Trông thấy Chu Vân Nghiên ngồi xuống, Huyết Tiên duỗi cánh tay tuyết nắm vạt áo của hắn, dưới ánh mắt khó hiểu của Chu Vân Nghiên, nàng kéo mạnh một cái, cơ thể theo đà đó tiến tới, đầu tựa lên đùi hắn.

Chu Vân Nghiên: “... Cô nương à, cái này không hợp lễ nghĩa.”

Chu Vân Nghiên lắm “lễ” thế, nào là phi lễ chớ nhìn, không hợp lễ nghĩa, cứ mở miệng ra là lễ này lễ nọ.

Huyết Tiên: “Giữa chàng và ta cần gì lắm lễ thế chứ.”

Chu Vân Nghiên sống đến từng tuổi này vẫn là một nam tử đoan chính, nhưng ngay từ phút giây gặp Huyết Tiên thì mọi nguyên tắc của hắn đều bị nàng vứt lên tận chín tầng mây.

“Hai ta đã động phòng, dựa theo cách làm của nhân gian các chàng thì ta chính là người bên gối, là ý trung nhân của chàng. Có phải chàng muốn chơi xấu không đây?” Huyết Tiên gối lên đùi hắn, ngước mắt hỏi.

Nàng tu hơn ngàn năm, cuối cùng cũng tu thành thân người, có thể chạm vào người sống mà người sống cũng có thể chạm vào nàng, nàng không cần phải nói chuyện một mình, vui biết bao nhiêu.



Lời tác giả:

Tác giả: Vân Nghiên à, ngươi không thể dạy nàng được đâu...

Càng ngày càng không thể...