Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 14: Thụ tinh này không ăn chay (14)

Huyết Tiên trầm ngâm một lát rồi nói: “Chàng thường ở trong quân doanh nên bên trong không thể có nữ tử?”

Chu Vân Nghiên không biết lí do gì mà nàng hỏi điều này, hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Tuy biên cương vẫn có phủ Tướng quân đơn sơ, nhưng lúc này không nên nói thì tốt hơn.

“Vậy ta chỉ cần biến thành nam tử là được rồi.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Nữ tử này nói bậy bạ gì thế, sao hắn lại chẳng hiểu gì cả?

Chỉ nghe “bùm” một tiếng, Chu Vân Nghiên giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại thì ngực người con gái xinh đẹp vừa nãy đã bằng phẳng, biến thành một nam tử!

Huyết Tiên vỗ bộ ngực phẳng phiu của mình, gương mặt của nàng vẫn chưa thay đổi, lúc này phối hợp với nam tử vai rộng bên trên, trông nàng lại như một mỹ nam yếu ớt mặt nữ thân nam.

Chu Vân Nghiên hoàn toàn ngơ ngác, hành động vừa rồi của nữ tử trước mặt không phải là thuật che mắt, thủ pháp có cao minh đến đâu cũng chẳng thể biến mình thành nam nhân!

Giống như bản lĩnh biến hóa của thần tiên trong chuyện cổ tích, như đám yêu ma quỷ quái.

“Còn thiếu gì đó.”

Huyết Tiên dò lên phần cánh tay cơ bắp của mình, nàng kéo lớp chăn mỏng trên đùi ra: “Hóa ra là thiếu cái này.”

Thụ tinh vốn không phân nam nữ, chỉ là năm đó, lúc nàng mở linh trí, chẳng biết sao đã hóa thành con gái, giới tính một khi đã quyết thì không thể đổi.

Vẫn may năm đó nàng không biến thành nam tử, nếu không sau khi nghe đống hí kịch mụ cả đầu kia đã cướp nữ nhi Chu gia về làm phu nhân từ lâu rồi. Dùng dây mây quấn quanh người, không cho phép nàng ta thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Thế nên mặc dù nàng dựa theo thân thể của Chu Vân Nghiên để biến mình thành nam nhân nhưng phía dưới của nàng vẫn trống trải, là một tên “giả nam nhân” không có gì.

“Chàng đưa cái của mình cho ta xem xem, ta dùng nhánh cây biến ra một cái là được.”

Huyết Tiên nói xong bèn kéo phần chăn còn sót lại của Chu Vân Nghiên ra.

Tựa như “di hoa tiếp mộc” vậy, có thể phỏng theo một cái giống hệt để gắn lên trên người.

Chu Vân Nghiên nào có thể để nàng xốc chăn lên mà nhìn đường đường chính chính được? Hắn không cần biết nàng muốn làm gì, chỉ vội vàng giữ tấm chăn lại, mắng Huyết Tiên: “Hoang đường!”

Nheo mắt nhìn nét mặt sinh động của Chu Vân Nghiên, Huyết Tiên chỉ cảm thấy hắn thật thú vị.

“Không nhìn thì thôi.” Huyết Tiên ngồi lên trên đống quần áo của Chu Vân Nghiên, duỗi hai đôi chân thon dài, ánh nắng xuyên qua tấm trướng mỏng rọi lên phần da thịt của nàng, trắng đến phát sáng.

Chu Vân Nghiên quân tử lập tức quay đầu sang nơi khác, trong đầu hiện lên mộng cảnh đêm qua, đôi chân này từng quặp lên đùi hắn như có như không.

Hắn nhíu mày, cố không để cảnh tượng đó hiện lên trong đầu nữa, hắn hỏi Huyết Tiên: “Cô không sợ ánh mặt trời à?”

Vô số truyền thuyết kể rằng, yêu ma quỷ quái sợ mặt trời nhất, ă nắng mặt trời đánh vào người, xương cốt toàn thân sẽ bị đốt cháy, da thịt bong tróc.

“Chàng nghĩ ta là gì?”

Huyết Tiên tò mò hỏi, chẳng lẽ hắn cho rằng mình là tà sủng sợ ánh nắng ư?

Chu Vân Nghiên cẩn thận hỏi: “Cô là yêu quái?”

Có lẽ vì ngay từ đầu Huyết Tiên không làm hại hắn nên Chu Vân Nghiên chỉ ngạc nhiên hơn là nỗi sợ hãi khi con người đối diện với yêu tinh.

“Sao có thể đánh đồng ta với bọn yêu quái kia được chứ?”

“Bùm” một tiếng, Huyết Tiên lại biến trở về nữ thụ tinh xinh đẹp, Chu Vân Nghiên cầm lấy quần áo, xoay cổ đi vì sợ nhìn thấy da thịt trên người Huyết Tiên.

Hắn nhanh chóng cầm quần áo che người nàng lại, giục: “Mau mặc đồ vào!”

Huyết Tiên chỉ kế bên Chu Vân Nghiên: “Chàng đưa đồ lót cho ta.”

Đồ lót đó chính là một cái yếm màu đỏ, Chu Vân Nghiên hít một hơi thật sâu, Chu Thiếu tướng quân hắn chưa bao giờ gặp phải tình cảnh túng quẫn như này.

Tựa như cầm phải tảng đá nướng bỏng tay, Chu Vân Nghiên gần như vứt đồ lót cho Huyết Tiên, động tác nhanh vô cùng.

Có lẽ vì đồ lót luôn ở kế bên chân Chu Vân Nghiên nên hấp thu nhiệt độ trên người hắn, lúc Chu Vân Nghiên cầm lên, phần thịt nơi đầu ngón tay chạm trúng tấm vải ấm áp.

Dù cho đồ đã vứt khỏi thì xúc cảm trên ngón tay vẫn còn ấm ấm, trái lại càng thêm nóng nực.

Quần áo Huyết Tiên do chính nàng dùng lá cây và cánh hoa biến thành, thật ra không cần mặc từng thứ một, chỉ cần biến thêm một bộ là được, có điều nàng muốn trêu Chu Vân Nghiên thôi.

Hình như Chu Vân Nghiên không muốn tiếp xúc ánh mắt hay thân thể với nàng, một khi nàng vượt qua mức độ chịu đựng của hắn, hắn nhất định sẽ xù lông lên.

Huyết Tiên từ tốn mặc quần áo vào, nói: “Ta là tinh quái, tinh do nguyên khí thiên địa biến thành, thiên sinh địa dưỡng, yêu quái thì lại khác, phần lớn đều là động vật tu hành, tu không tốt còn dễ dàng sa vào tà đồ.”

Không giống với nàng, chỉ cần có tinh hồn là đi đúng đường.

“Chàng và ta có nhân quả, đêm qua đã thành thân, chàng chớ để ta đi xa, ta có thể bảo vệ an toàn cho chàng trong suốt đoạn đường này.”

Chu Vân Nghiên đã là “tình lang” của nàng, cũng coi như là tiểu bối của nàng, nên nàng sẽ không so đo nhiều với hắn.

Chu Vân Nghiên không tài nào nghĩ ra từ khi nào bản thân lại có nhân quả với tinh quái này?