Có Ý Định Đoạt Lấy

Chương 48

Vừa bước ra khỏi cổng trường, điện thoại trong túi bắt đầu rung.

Lấy điện thoại ra, trên màn hình xuất hiện cái tên Nhϊếp Tu Tề.

Đàm Trinh Tĩnh không nghe máy. Cô nhìn xung quanh cổng trường, nhanh chóng phát hiện cửa sổ của một chiếc xe cách đó không xa hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Nhϊếp Tu Tề, anh đang vẫy tay với cô ở ghế lái.

Anh tới đón cô.

Cổng trường có rất nhiều người, không cẩn thận sẽ va phải sinh viên đang đạp xe. Đàm Trinh Tĩnh né tránh đám người, bước nhanh tới, kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Tối nay thống nhất ở chung cư của anh ở Bắc Kinh, vài ngày nữa anh xong việc, hai người sẽ cùng trở về Lang Châu.

Xe khởi động, vững vàng đi trên đường.

Nhϊếp Tu Tề nhìn vào gương chiếu hậu, nói: “Cảm giác quay về trường thế nào? Có gặp giáo viên không?”

Hình ảnh người phụ nữ được phản chiếu trong gương chiếu hậu.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu vàng cam, đường viền bồng bềnh di chuyển theo bước chân của cô. Chờ đến khi ngồi xuống, phần vải của các nếp gấp xếp chồng lên nhau, rất dễ tạo liên tưởng.

Giống như món bánh dâu tây ngàn lớp, khiến người ta muốn cắn một cái. Nhìn cô mềm mại giống như một chiếc bánh kem, cùng với vị mứt trái cây ngọt ngào.

Người phụ nữ có vẻ trầm tư, hai tay đan vào nhau, nắm cái túi, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cô đang suy nghĩ cái gì? Nhϊếp Tu Tề không khỏi suy nghĩ.

Phụ nữ luôn như vậy, ở một khía cạnh nào đó, phụ nữ luôn là một sinh vật nguy hiểm đối với đàn ông, họ sẽ toát ra ma lực, hấp dẫn sự chú ý của đàn ông, khiến hành vi của người đàn ông chệch khỏi đường ray.

Thật khó để nói ảnh hưởng này là tích cực hay tiêu cực, có một số người gọi đó là tình yêu.

Lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, cuối cùng người phụ nữ cũng dừng suy nghĩ, do dự một lúc rồi nói: “Nhϊếp Tu Tề, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Em nói đi.” Nhϊếp Tu Tề lại nhìn cô qua gương chiếu hậu.

“Em chuẩn bị thôi việc.”

Cô nhìn sườn mặt của anh, nhân lúc anh chưa kịp nói, cô lại bổ sung thêm một câu: “Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ muốn nói với anh em có quyết định này thôi.”

Nhϊếp Tu Tề nhíu mày, “Sao thế? Trường học bên kia có người bắt nạt em à?”

“Không, em chỉ không muốn ở trường nữa, em hơi mệt.” Đàm Trinh Tĩnh lắc đầu, giải thích, “Hơn nữa ở trường có nhiều ánh mắt như vậy, em và anh kết hôn, chắc chắn sẽ bị bàn tán nhiều hơn. Chuyện Lưu Cầm trước đó, nghĩ lại em vẫn sợ.”

Nhϊếp Tu Tề trầm ngâm một lúc, gật đầu, “Đúng là vậy. Rời đi sớm một chút cũng tốt, em muốn đến nơi nào, anh sẽ tìm người sắp xếp.”

“Anh đang nghĩ gì vậy? Em không có ý đó.”

Đàm Trinh Tĩnh dở khóc dở cười.

Nói đến trường múa Kim Lôi, Đàm Trinh Tĩnh không nhắc đến cũng không sao, cô vừa nhắc, Nhϊếp Tu Tề nhớ đến lần hiệu trưởng Vương kia lừa cô đến tìm anh ở tòa nhà Chính phủ.

Lúc ấy cảm thấy hiệu trưởng Vương hiểu chuyện, hiện tại trở thành người nhà của Đàm Trinh Tĩnh, anh càng nghĩ càng cảm thấy hiệu trưởng Vương là một người gian xảo, Đàm Trinh Tĩnh ngây thơ như vậy, bị ông lừa thì không tốt chút nào.

Hơn nữa Đàm Trinh Tĩnh có nhiều học sinh như vậy, có nhiều phụ huynh như vậy, nhỡ đâu có người thích cô thì phải làm sao?

Nhϊếp Tu Tề càng nghĩ càng nổi da gà, nghĩ tới nghĩ lui, anh không thể trì hoãn để Đàm Trinh Tĩnh ở trường được.

Đàm Trinh Tĩnh đi theo anh về nhà.

Căn hộ này đã lâu không có ai ở, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, vị trí và phong cảnh cũng rất đẹp.

Phong cách lãnh lẽo, trang trí đơn giản, không có hơi người.

Nhϊếp Tu Tề không hài lòng, anh ôm cô ngồi trên ghế sô pha, đưa cho cô một chồng sách.

“Nhìn xem thích phong cách nào thì nói với anh.”

Đàm Trinh Tĩnh tùy tiện lật vài trang, đây là một chồng sách về cách bài trí phòng ở.

“Anh muốn đổi cách bài trí à?” Cô lật vài trang, thuận miệng nói, “Em thấy cách bài trí hiện tại không tệ.”

Anh vòng tay qua ôm cô, không nói nhiều, chỉ yêu cầu cô nhìn kỹ, cho anh một lời khuyên.

“Em thích phong cách nào?” Anh hỏi.

“Ừm…em thích ấm áp một chút.” Cô chỉ vào một trang, “Cái này khá được.”

Nhϊếp Tu Tề gật đầu, “Được rồi, nếu em cần thêm gì thì cứ nói với trợ lý của anh. Vài ngày nữa anh có việc, không thể chăm chóc em, nếu em cảm thấy nhàm chán thì cứ xem TV nhé.”

Mấy ngày tiếp theo, Nhϊếp Tu Tề rất bận, đi sớm về trễ. Đàm Trinh Tĩnh ở nhà một mình, xem phim mấy ngày liền.

Nghĩ đến tập sách anh đưa, cô lật vài tờ, thật ra có một số ý tưởng cho nên cô gửi cho trợ lý của anh.

Trước khi về Lang Châu, Đàm Trinh Tĩnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô liên lạc với Văn Hinh.

Văn Hinh đang bận quay chương trình phỏng vấn, nhận được điện thoại của cô thì vội vàng hoàn thành công việc rồi đến đón cô.

“Cậu chuẩn bị đến Bắc Kinh à?”

Hai người đang ở trong quán rượu Văn Hinh thường hay lui tới. Cầm lon bia, Văn Hinh rung đầu hỏi cô.

Đàm Trinh Tĩnh cụng ly với cô ấy, uống cạn cốc bia lạnh, đôi mắt có chút không rõ ràng, lẩm bẩm nói: “Tớ vẫn thích sân khấu, A Hinh…”

Văn Hinh uống một hớp bia lớn, cỗ vũ cô, “Đến đây đi, Cố Nhất Phàm gọi điện cho tớ vài lần, muốn cậu tham gia vũ đoàn của bọn họ, cậu nghĩ sao?”

Đàm Trinh Tĩnh gật đầu, “Lần này tớ gọi cậu đến chính là muốn nói với cậu, tớ muốn gia nhập.”

Văn Hinh che miệng cười, “Thật tinh mắt, hiện tại vũ đoàn của bọn họ rất mạnh, cậu vào một năm có thể kiếm được con số này.” Cô ấy đưa lòng bàn tay về phía Đàm Trinh Tĩnh.

Đàm Trinh Tĩnh bất đắc dĩ bật cười.

Văn Hinh lập tức gọi điện thoại báo tin tốt này cho Cố Nhất Phàm.

Bên kia điện thoại, không biết Cố Nhất Phàm nói gì, Văn Hinh “ừ, được” vài tiếng, cúp điện thoại, nháy mắt với Đàm Trinh Tĩnh: “Cậu ấy nói sẽ đến đây.”

Hai người tiếp tục uống rượu, chờ Cố Nhất Phàm đến, hai người phụ nữ đã uống say.

“Chị, sao các chị lại…Uống say như vậy…”

Cố Nhất Phàm Phàm kinh ngạc đỡ bàn tay đang vươn ra của Đàm Trinh Tĩnh, mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc của người phụ nữ khiến cổ họng của cậu thắt lại.

Văn Hinh nằm trên quầy bar, không có phản ứng.

Đàm Trinh Tĩnh vẫn còn ý thức, cô giơ tay chào cậu: “Chào, đàn em.”

Cô loạng choạng, cũng ngã về phía quầy bar.

Cố Nhất Phàm nhanh chóng vươn tay đỡ cơ thể của cô.

Đàm Trinh Tĩnh ngã vào trong lòng ngực cậu.