Có Ý Định Đoạt Lấy

Chương 47

Khi Đàm Trinh Tĩnh ngồi xuống bên cạnh ông ông cụ Nhϊếp, cô phát hiện ánh mắt của công cụ nhìn mình một lúc, sau đó nhìn về phía Nhϊếp Tu Tề ngồi bên cạnh cô đầy ẩn ý.

Ánh mắt lóe qua, cô không để ý.

Cơ thể của ông cụ Nhϊếp không còn cường tráng nữa, nhưng khí thế vẫn rất sắc bén.

Sự sắc nén của hai người giống hệt nhau.

Hai người liếc mắt nhìn một cái lại có vài phần giống nhau.

Chỉ là Nhϊếp Tu Tề đã kiềm chế sự sắc bén của mình, anh có phong cách riêng, ngày thường luôn nở nụ cười, những người mới quen biết sẽ bị vẻ ngoài dịu dàng của anh đánh lừa nếu không cẩn thận quan sát.

Đàm Trinh Tĩnh âm thầm đánh giá Nhϊếp Tu Tề, so sánh anh với ông cụ Nhϊếp.

So với quân nhân, cô thích Nhϊếp Tu Tề như vậy hơn. Nếu không cô cũng sẽ không rơi vào tay anh.

Ông cụ Nhϊếp đang trò chuyện với cô, đương nhiên nhìn ra cô gái này đã một lòng với thằng cháu khốn nạn của mình, ông tranh thủ âm thầm trừng mắt với Nhϊếp Tu Tề.

Nhϊếp Tu Tề được điều chuyển đến Lang Châu, đương nhiên bên người không thiếu tai mắt của ông cụ, tất cả các tin tức đều được chuyển đến cho ông cụ ở bên này.

Lúc anh mới xuống tay với Đàm Trinh Tĩnh, ông cụ Nhϊếp đã biết chuyện này.

Dù sao cũng là người phụ nữ có chồng, không thể gây sóng quá lớn, ông cụ không hề quan tâm.

Mãi cho đến khi cháu trai trở về Bắc Kinh, tìm ông cụ, nói muốn kết hôn với cô.

Vài ngày sau, Nhϊếp Tu Tề vừa mới trở về Lang Châu, tài liệu điều tra về Đàm Trinh Tĩnh đã được đặt trên bàn ông cụ.

Ông cụ cũng nắm được hết những vướng mắc giữa hai người.

Ông cụ khẳng định thiên vị cho cháu trai của mình, nhưng cháu trai giở thủ đoạn đồϊ ҍạϊ với một cô gái, không sợ có ngày bị lộ sao? Mà hiện tại cô gái nhà người ta vẫn chẳng hay biết gì cả.

Ông cụ nhìn Nhϊếp Tu Tề chằm chằm, ho vài tiếng, chậm rãi nói, “Sau này đừng bừa bãi nữa, đối xử với Tiểu Tĩnh thật tốt.”

Nhϊếp Tu Tề nắm chặt tay Đàm Trinh Tĩnh, đương nhiên hiểu rõ ông nội biết moi chuyện, anh áp chế bóng tối trong mắt, trả lời: “Con sẽ làm vậy.”

Đàm Trinh Tĩnh không hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, chỉ cho rằng đó là một lời dặn dò bình thường của ông nội với cháu trai.

Rõ ràng Nhϊếp Tu Tề tôn trọng ông nội hơn, thậm chí còn phớt lờ cha mẹ mình.

Chờ ông cụ Nhϊếp về phòng nghỉ ngơi, anh mới dẫn cô đến chào hỏi cha mẹ.

Cha mẹ anh ở nước ngoài hàng năm, không nắm giữ thực quyền nhà họ Nhϊếp, đứa con trai này được ông cụ Nhϊếp dạy dỗ từ nhỏ, nên quan hệ không quá thân thiết.

Lần này nghe nói con trai muốn cưới vợ, vợ chồng hai người vội vã trở về từ nước ngoài.

Cha Nhϊếp và mẹ Nhϊếp là liên hôn, không có tình cảm gì.

Cha Nhϊếp đeo kính, khí chất nho nhã, nghe Nhϊếp Tu Tề nói ông là một giáo sự tại một trường đại học ở nước ngoài.

Đàm Trinh Tĩnh chào hỏi, ông gật đầu, hỏi han vài câu.

Mẹ Nhϊếp có khí chất cao quý, bà không quan tâm người phụ nữ con trai mình đưa đến là loại người như thế nào, chỉ tùy tiện chào hỏi mấy câu, sau đó đánh bài với hội chị em.

Cha Nhϊếp bất lực mỉm cười với Đàm Trinh Tĩnh, “Bà ấy cứ như vậy, đừng chê cười nhé.”

Đàm Trinh Tĩnh lắc đầu, cười nói không có việc gì.

Cô thấy mẹ Nhϊếp không có ác ý với mình, khả năng tính cách là như vậy, tương đối…Tự do thoải mái?

Không giống Nhϊếp Tu Tề một chút nào.

Cha Nhϊếp cũng rời đi, Nhϊếp Tu Tề đưa cô đi chào hỏi những người họ hàng khác.

Đàm Trinh Tĩnh đi theo anh, gọi chú, bác, cô, dì…Anh họ, em họ…Chị cả, chị hai…Em gái…

Một bữa ăn, còn chưa ăn được mấy miếng mà Đàm Trinh Tĩnh nhớ tên mọi người đến hoa cả mắt.

May mà mọi người không làm khó cô, thái độ với cô cũng tương đối thân thiện, không khó gần như trong tưởng tượng.

Nhưng, cô vẫn luôn nhạy cảm, bị bọn họ nhìn chằm chằm nửa ngày, cả người không được tự nhiên.

Cô luôn cảm thấy ánh mắt của nhà họ Nhϊếp nhìn cô có hơi kỳ lạ.

Gặp người nhà xong, hai người không vội trở về Lang Châu.

Một là vì công việc của Nhϊếp Tu Tề, anh cần phải gặp vài người ở Bắc Kinh.

Hai là Đàm Trinh Tĩnh, cô nói với Nhϊếp Tu Tề, lần này tới Bắc Kinh sẽ đến thăm trường cũ.

Trường cũ của Đàm Trinh Tĩnh là học viện múa thủ đô, một trường nghệ thuật nổi danh cả nước.

Sân trường khá nhỏ, hai bên đường treo ảnh của các cựu học sinh nổi tiếng trên bảng triển lãm.

Đáng lẽ cô có cơ hội trở thành một cựu sinh viên nổi tiếng.

Đàm Trinh Tĩnh đi trên con đường của trường, đi ngang qua rất nhiều sinh viên.

Nụ cười của bọn họ rạng rỡ, tràn ngập thanh xuân, bước vào lớp trong bộ đồng phục.

Khiến cô nhớ tới bản thân đã từng như vậy.

Năm đó, cô vừa tốt nghiệp đã được một đoàn múa ba lê lớn ở Bắc Kinh mời, trở thành vũ công trẻ nhất trong đoàn.

Các giáo viên trong trường và các đồng nghiệp trong đoàn múa rất xem trọng cô.

“Năm đó trưởng khoa nói em có thể trở thành Nina Kaptsova của Trung Quốc, sao em lại rời đi như vậy?”

Trên hành lang, nữ giảng viên nhìn Đàm Trinh Tĩnh, lời nói đầy tiếc nuối.

Đàm Trinh Tĩnh nhẹ nhàng nói: “Thưa cô, năm đó là do em quá yếu đuối, gặp một chút khó khăn đã muốn chùn bước, cô nói xem, em có thể quay lại một lần nữa không?”

Vẻ mặt giảng viên lộ vẻ khó xử, thở dài nói: “Tiểu Đàn, hai năm rồi em không lên sân khấu, cơ thể của em không còn tốt như lúc trước. Muốn quay lại chỉ sợ rất khó khăn.”

Đàm Trinh Tĩnh cúi đầu, cảm ơn giảng viên rồi chuẩn bị rời đi.

Giảng viên gọi cô lại, “Nhưng em có thể đến Tân Lôi hỏi thử, gần đây bọn họ đang tập múa ba lê kiểu Trung Quốc, tài chính dồi dào, không ngại nhận thêm một người đâu.”

Vũ đoàn Tân Lôi? Là vũ đoàn của Cố Nhất Phàm sao?

Bước chân của Đàm Trinh Tĩnh chần chờ, “Cô cũng cảm thấy vũ đoàn Tân Lôi không tệ ạ?”

“Tiềm lực rất lớn. Lần này có vài sinh viên cũng đi, cô có số điện thoại của họ, để cô gửi cho em.”

“Không cần đâu ạ, em có số liên lạc người phụ trách của bọn họ.” Đàm Trinh Tĩnh vội vàng nói.

Nói lời tạm biệt với giảng viên, dọc theo con đường của trường đi ra ngoài, cảm xúc trong lòng Đàm Trinh Tĩnh dần bĩnh tĩnh lại.

Ngay cả giảng viên cũng đánh giá cao đoàn múa Tân Lôi. Có lẽ, cô thực sự nên thử một lần.