Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 17.5: Nói mà không làm

Bùi Nhiên nghe Quyên Tử khoe khoang cũng thấy hơi tò mò, cô nghiêng đầu hỏi Phương Tri Mặc: "Anh, tủ sách của Tưởng Minh thần kỳ như vậy thật sao? Anh đã xem chưa?"

"Không biết, chưa xem bao giờ."

Nhìn Phương Tri Mặc có vẻ hơi xấu hổ, đúng là anh ấy chưa xem những thứ đó bao giờ, nhưng chưa xem không có nghĩa là không hiểu, vậy nên làm thế nào cũng không yên tâm được, ngẫm nghĩ một hồi rồi quay sang dặn dò Bùi Nhiên: "Tiểu Nhiên, anh nghĩ là em... em phải duy trì khoảng cách với Quyên Tử, tuyệt đối không được nghe lời dụ dỗ của em ấy."

Cậu thanh niên đã được dạy dỗ đức hạnh xong xuôi, cuối cùng Quyên Tử cũng phát hiện mục tiêu của cô ấy hôm nay là Tiêu Đằng Tĩnh, lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười chạy tới mà không hề nhận ra Phương Tri Mặc đã coi mình là mối tai họa*.

*Nguyên văn là 洪水猛兽 - Hồng Thủy Mãnh Thú: dịch là : con mãnh thú và dòng nước lũ, thường ví von với tai hoạ ghê gớm.

"Nói nhiều đến mức khát khô cả cổ rồi, chị Tiêu, chị ra ngoài mua ít nước lạnh cho mọi người uống cùng em đi."

Nghiễm nhiên là Tiêu Đằng Tĩnh không muốn đi, nhưng tiếc là không đợi cô ta kịp mở miệng từ chối đã bị Quyên Tử sức mạnh vô biên lôi ra ngoài cửa.

"Tiểu Nhiên không ăn kem, mua cho cô ấy chút đồ uống nóng."

Bùi Nhiên không vui chọc vào cánh tay của Phương Tri Mặc, cô muốn ăn kem, nhưng Phương Tri Mặc lại làm như không thấy.

"Tại sao lại không cho em ăn kem?"

"Em sắp đến ngày rồi." Phương Tri Mặc nói nhỏ. Bùi Nhiên nghe xong lập tức đỏ mặt.

"Anh muốn vào nhà vệ sinh."

"Ừ, hả?" Bùi Nhiên ngửa đầu nhìn bình nước muối vừa truyền được một nửa.

"Cầm bình nước muối hộ anh." Phương Tri Mặc vừa nói vừa xỏ giày, hai má Bùi Nhiên ửng đỏ.

Cậu thanh niên cô đơn kia nhìn mà hâm mộ không thôi, bĩu môi lẩm bẩm: "Có phụ nữ ở bên tốt thật đấy."

Đây là lần đầu tiên Bùi Nhiên đặt chân vào nhà vệ sinh nam, cô mặt đỏ tai hồng, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu. Phương Tri Mặc quay đầu giục cô: "Vào đi, trong đây không có ai đâu."

"Vâng." Bùi Nhiên đỏ mặt đi vào, sau đó vội vàng xoay người lại, không dám nhìn Phương Tri Mặc thêm một cái nào nữa.

Tuy nói hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chung sống cùng nhau nhưng ít nhiều gì vẫn thấy hơi xấu hổ.

"Em đừng kéo kim tiêm căng như vậy, anh phải rửa tay."

Phương Tri Mặc giả vờ bình tĩnh đứng lấy xà phòng ở cạnh bồn rửa tay, lơ đãng chà sát.

"Vâng, em biết rồi." Cô đỏ mặt.

Bùi Nhiên cúi đầu, thấp thỏm đi theo sau Phương Tri Mặc, không khỏi xấu hổ vì những suy nghĩ vớ vẩn của mình trong mười mấy giây ngắn ngủi vừa rồi, cô vội vàng lắc đầu nhằm xua tan những ý nghĩ đó đi, sau đó đi nhanh theo bước chân của anh trai.

Phương Tri Mặc ngồi trên giường, lẳng lặng mở máy tính ra xem xét tình hình hiện tại của công ty. Đáy lòng của Bùi Nhiên lại bắt đầu dấy lên từng cơn sóng nhỏ, dựa theo ước định của cô và An Thần Vũ, khoản nợ hẳn là đã được giải quyết xong rồi, anh trai sẽ lộ ra dáng vẻ mừng rỡ, sau đó tung hô kỳ tích của thị trường chứng khoán ngay thôi!

Tiếc là Phương Tri Mặc nhìn đi nhìn lại mấy lần, sắc mặt càng ngày càng tối, sau đó lẳng lặng đóng máy tính lại.

Trực giác mách bảo Bùi Nhiên tình hình không ổn, giọng nói cũng run rẩy hỏi: "Anh, tình hình của công ty thế nào rồi?"

"Còn có thể như thế nào được nữa, vẫn vậy thôi!"

Tim của Bùi Nhiên cũng theo đó chìm sâu xuống đáy hồ, thế mà An Thần Vũ lại nói mà không làm! Loại tiểu nhân hèn hạ!