Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 17.4: Nói mà không làm

"Nếu cô bộc lộ con người thật của mình sớm hơn một chút thì nói không chừng anh trai tôi còn có thể thích cô." Bùi Nhiên lạnh giọng mỉa mai.

Tiêu Đằng Tĩnh hoàn toàn ngó lơ sự cười nhạo của Bùi Nhiên. Cô ta vén mái tóc được chăm sóc tỉ mỉ vào vành tai, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Đêm qua tôi rủ An Thần Vũ đi đánh mạt chược, nhưng tiếc là... làm thế nào cũng không gọi được cho cậu ấy, bất lực quá nên tôi đành đích thân lái xe đến "Đảo Cảnh Thịnh" tìm người, thím Lý nói với tôi rằng cậu ấy đang tiếp đón một vị tiểu thư họ Bùi trong phòng ngủ. Thật đáng tiếc, bàn mạt chược tối qua chỉ ba thiếu một." Tiêu Đằng Tĩnh nói với giọng điệu đầy ý tứ sâu xa, Bùi Nhiên nghe thấy vậy thì vô cùng lo sợ, hàm răng trắng lẳng lặng cắn chặt vào nhau.

Hài lòng nhìn vẻ mặt kinh hãi của Bùi Nhiên, đây là lần đầu tiên Tiêu Đằng Tĩnh xoay chuyển được ván cờ nên cực kỳ đắc ý, cuối cùng còn ra cái vẻ dịu dàng vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Bùi Nhiên: "Nhóc con, cô có tư cách gì mà đòi đấu với tôi?"

Dứt lời, người phụ nữ hăm hở giẫm lên đôi giày cao bảy centimet sải bước rời đi, vòng eo mảnh khảnh mềm mại khẽ lắc lư, nhìn từ phía sau trông giống hệt một con rắn xinh đẹp.

Bùi Nhiên sững sờ đứng im tại chỗ, thậm chí có một khoảnh khắc nào đó đã tưởng tượng ra viễn cảnh kéo Tiêu Đằng Tĩnh đến nhà xác để diệt khẩu, cô ta... nếu cô ta nói lung tung trước mặt anh trai thì phải làm sao bây giờ?

Một lúc sau, Quyên Tử cũng mang máy tính đến bệnh viện cho anh trai, cô ấy hậm hực trừng mắt nhìn Tiêu Đằng Tĩnh đang tươi cười đón khách một cái rồi quay đầu nói nhỏ với Bùi Nhiên: "Mình ngửi thấy mùi hồ ly tinh!"

Cũng không biết Tiêu Đằng Tĩnh có nghe thấy hay không, bởi dù sao thì với diễn xuất siêu phàm của cô ta, chắc chắn người bình thường sẽ không thể phát hiện được.

Quyên Tử giả vờ tươi cười ngoài mặt: "Ô chị Tiếu, nhìn kỹ mới thấy da của chị đẹp thật đấy."

Tiêu Đằng Tĩnh vừa nghe thấy người khác khen mình, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ vẻ đắc ý, kỳ thật da của cô ta cũng chẳng khác da của mấy cô gái 18 tuổi là mấy, chỉ tiếc là một người miệng lưỡi độc địa như Quyên Tử căn bản không có ý tốt, lại tiếp tục tươi cười nói: "Nhìn thế nào cũng không giống phụ nữ 30 tuổi, em thấy nhiều nhất cũng chỉ 29 thôi nhỉ?"

Tim bỗng hẫng mất một nhịp, sắc mặt của Tiêu Đằng Tĩnh từ hồng chuyển sang xanh! Cô ta, cô ta... rõ ràng cô ta mới 24 tuổi.

Bùi Nhiên buồn cười liếc sang nhìn Quyên Tử một cái.

Nếu tính về khả năng miệng lưỡi, Quyên Tử độc ác nham hiểm vô cùng, trong lúc mạnh dạn quên mình là kinh khủng nhất. Tuy cô ấy không thông minh bằng Tiêu Đằng Tĩnh, nhưng tiếc là đứng trước sự yêu thương của tất cả mọi người, cô ta cũng chẳng thể gây khó dễ được cho Quyên Tử!

"Haha, em thật biết nói đùa." Tiêu Đằng cười mỉa.

Chỉ tiếc cậu thanh niên ở giường bệnh đối diện thích làm anh hùng cứu mỹ nhân, không biết quan sát tình hình mà còn vui vẻ nói: "Haha, tôi thấy vị mỹ nữ này cũng chỉ tầm 20 tuổi là cùng."

Bắn cái nhìn lạnh như băng về phía cậu thanh niên, Quyển Tử lộ ra sắc mặt hung dữ, giả vờ tươi cười ngoài miệng nói: "Chú này, hai con mắt đó của chú dùng để đọc sách có vẻ không rõ lắm nhỉ? Ôi chao, nhìn xem đây là gì? Tuyệt thế nữ minh tinh phiên bản tả thực! Chà chà, có chiều sâu, có nội dung đấy!"

Cậu thanh niên ngượng ngùng siết chặt quyển tạp chí trong tay, thở hồng hộc nhìn về phía Quyên Tử, sắc mặt tím xanh hệt như gan lợn.

Bùi Nhiên và Phương Tri Mặc quay mặt nhìn nhau.

Quyên Tử dứt khoát ngồi hẳn lên giường bệnh của người ta, nước miếng tung bay cùng anh ta thảo luận xem nữ minh tinh nào có thân hình nóng bỏng nhất, ngây thơ nhất, cuối cùng vỗ đùi đen đét, mặt mày hớn hở nói: "Chú đúng là đồ lạc hậu, móc được thứ đồ cổ này ở sạp hàng nào thế? Trong tủ sách của anh trai tôi toàn là phiên bản gần đây! Tôi cũng sưu tầm được rất nhiều, tất cả đều là bản kinh điển, để hôm khác mang đến cho chú mượn về nhà nghiên cứu nhé."

Giọng nói của cậu thanh niên cũng run lên: "Cô... cô?"

Quyên Tử tỏ vẻ xem thường: "Cô cái gì mà cô, đàn ông con trai rụt rè cái gì chứ?"