Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 17.2: Nói mà không làm

Đối với An Thần Vũ mà nói, địa vị hiện tại đã là quá đủ, nếu ngay cả một Thành phố T mà cũng không nắm giữ được thì đừng nghĩ tới việc chèo chống cả một tập đoàn quốc tế phủ sóng toàn cầu như Đế Thượng. Lúc nhỏ, bố anh đã từng khẳng định rằng cho đến năm 35 tuổi, một người con trai thông minh sáng dạ như anh đã có đủ năng lực để nắm giữ quyền lực của một chấp hành viên đứng đầu Đế Thượng, có điều sau khi chứng kiến biểu hiện của anh trong những năm qua, ông đã quyết định giao lại hai phần ba quyền lực của mình khi anh ở tuổi 30.

Trước cửa Bệnh viện Nhân dân có rất nhiều quán bán đồ ăn sáng, Bùi Nhiên bảo An Thần Vũ dừng xe để cô vào cửa hàng mua một bát mì trộn tương, lúc mua xong đi ra, An Thần Vũ vẫn còn ở đây.

"Đứng lại."

"Xin hỏi An tiên sinh, rốt cuộc anh còn chuyện gì cần nói nữa?"

"Sáu giờ tối, tôi đợi cô ở đây."

"Giao dịch đã hoàn thành, giấy trắng mực đen rõ ràng, An tiên sinh cứ tiếp tục dây dưa như vậy không cảm thấy mất giá sao?"

Chỉ riêng với Bùi Nhiên, An Thần Vũ bỗng nhận ra rằng tính tình của mình còn tốt hơn trước đây hàng trăm hàng nghìn lần. Anh ung dung châm thuốc, làn khói màu xám trắng lững lờ bay về phía sau, đôi mắt như chứa đựng cả một bầu trời sao trong đêm đông cũng dần mờ đi, tối đen lại.

"Tôi nghe ba chữ "An tiên sinh" thật sự là chán ngấy rồi, có lẽ đã đến lúc nên để cô nếm thử vị đắng rồi. Sáu giờ tối nay không gặp không về, bằng không hậu quả thế nào, cô tự chịu." Anh cười rất thản nhiên, lạnh lùng mở cửa xe rồi cứ thế rời đi.

"Anh..."

Nếu An Thần Vũ sống chết quấn lấy, Bùi Nhiên cũng chẳng lo sợ gì, cô hoàn toàn có gan cho anh leo cây, nhưng vừa nãy trên người anh toát ra hơi lạnh thấu xương khiến cô không rét mà run, sự nguy hiểm vô hình này đã trực tiếp đánh lui lòng gan dạ của cô.

Đẩy cánh cửa màu nâu của phòng bệnh ra, Tiêu Đằng Tĩnh đang nức nở nằm bò trong lòng anh trai, gương mặt trái xoan mềm yếu tiều tụy vô cùng, khóc đến lê hoa đái vũ*, dáng vẻ mỹ nhân người gặp người thương, sợ là bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không kìm được mà động lòng, nhưng Bùi Nhiên thì không, cô lại cảm thấy một luồng nhiệt nóng xộc thẳng lên não, đóng cửa thật mạnh, phát ra tiếng động thật lớn, hành động này đã thành công thu hút được sự chú ý của Phương Tri Mặc.

*Lê hoa đái vũ tức là giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Chỉ tiếc là ánh mắt của chàng trai khi nhìn về phía cô hơi lạnh, có vẻ gì đó thâm sâu khó thường làm cho Bùi Nhiên chợt thấy hơi chột dạ.

Biết rõ Tiểu Nhiên không vui nhưng Phương Tri Mặc vẫn không làm gì cả, thế mà anh ấy lại không đẩy Tiêu Đằng Tĩnh ra ngay lập tức, mà cũng không biết có phải do Tiêu Đằng Tĩnh khóc đến mức mắt sưng húp vào hay không mà cô ta lại không phát hiện ra Bùi Nhiên - một người sống đang đứng lù lù trong phòng, chỉ khăng khăng ôm lấy Phương Tri Mặc rồi khóc nức nở: "Tri Mặc, em sai rồi, tha thứ cho em được không? Em sẽ xoay tiền cho anh ngay, dù phải bán nhà bán xe cũng không sao hết, huhu..."

Người phụ nữ vừa khóc vừa nói.

Mà ánh mắt của Phương Tri Mặc và Bùi Nhiên khi nhìn nhau mơ hơ có tia lửa bắn ra, Bùi Nhiên cảm thấy vành mắt chợt nóng lên, cô cắn chặt môi dưới, hai tay siết chặt thành nắm đấm!

Bỗng nhiên Tiêu Đằng Tĩnh ngẩng đầu lên, rướn cần cổ trắng hồng hôn lên môi Phương Tri Mặc. Phương Tri Mặc căn bản không ngờ người phụ nữ này lại làm như vậy nên nhất thời sững người, không thèm để ý đến kim tiêm trên mu bàn tay, lập tức đẩy cô ta ra.

Đây là lần đầu tiên bị đàn ông từ chối thẳng thừng như vậy, đôi mắt to tròn ra vẻ vô tội của Tiêu Đằng Tĩnh khẽ chớp mấy cái, dáng vẻ đáng thương, câm như hến.

"Chị Tiêu, sao chị lại có thời gian rảnh để đến đây vậy?" Bùi Nhiên nhét bát mì trộn tương vào tay Phương Tri Mặc.

"Là, là Tiểu Nhiên đấy à..." Người phụ nữ hoảng hốt lo sợ, trên mặt viết đầy dòng chữ "vừa nãy tôi không thấy cô đi vào".