Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 17.1: Nói mà không làm

Sau khi bị lừa và bị thương, Bùi Nhiên mới hiểu được con người của An Thần Vũ, thỉnh thoảng anh sẽ dịu dàng hỏi thăm cô có đồng ý hay không, tiếc là nếu đáp án cô trả lời không phải điều mà nội tâm anh chờ mong thì Bùi Nhiên sẽ chỉ thảm hơn. Đương nhiên đây là những lời sau này mới nói.

Hiện giờ, anh đề nghị hai người kết hôn bằng một thái độ rất hòa nhã, Bùi Nhiên nghe đến đây cũng chỉ cười nhạt, không hề ý thức được trước nay con người An Thần Vũ nói sao thì sẽ là vậy, cô chỉ biết mình vẫn chưa rộng lượng đến mức có thể ân ái yêu thương một người đàn ông suýt hại chết anh trai và cưỡng ép cô làm chuyện cô không muốn.

An Thần Vũ dặn cô ở lại ăn cơm xong mới được phép rời đi.

Quả thực cơ thể này vẫn còn rất yếu, cô cũng không muốn gây khó dễ cho chính bản thân mình, càng không muốn đi giữa đường lại bị ngất xỉu, vậy nên Bùi Nhiên chỉ đành giẫm lên cầu thang đi xuống tầng một, thím Lý hiền hòa bảo cô ngồi vào bàn đợi một lát.

Một lát sau, thân thể có phần hơi đầy đặn của thím Lý đi từ phía sau chạn bát ra, trên tay bưng một thố cơm gan heo đầy đủ màu sắc mùi vị, ngoài ra còn có một bát canh bổ huyết.

Bùi Nhiên không thích ăn cà rốt nhưng lại không muốn tỏ ra kén ăn trước mặt An Thần Vũ. Mặc dù đồ ăn vào miệng không có mùi vị gì nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để nuốt từng miếng xuống bụng. Ngay trên đỉnh đầu, An Thần Vũ tì người vào lan can tầng hai, đôi mắt đen lóe sáng, vẻ mặt âm tình bất định, chậm rãi đánh lửa que diêm nhưng không vội vàng châm thuốc. Mùi diêm cháy rất đặc thù, là một mùi gỗ long não đặc chế.

Ăn cơm no, thể lực cũng dần hồi phục, nhưng cả đêm qua mệt mỏi khiến cô căn bản không thể đạp xe được nữa, đôi tay trắng không thể không siết chặt tay lái nhưng được một lát lại yếu ớt thả ra, cô chỉ đành cúi đầu đẩy xa đi về phía trước.

Cùng lúc đó phía sau truyền đến tiếng còi xe, An Thần Vũ lười biếng gác cánh tay lên cửa sổ xe thể thao, liếc xéo cô một cái rồi nói: "Lên xe."

"..."

"Đừng bướng, ở đây không có xe buýt, gọi taxi mất rất nhiều tiền, cô cũng đâu có đồng nào."

"Bớt xem thường người khác đi, tôi vẫn trả được tiền taxi." Bùi Nhiên siết chặt quai đeo của túi vải.

"Ha..." Cười khẩy một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy tà khí của An Thần Vũ chợt lóe lên tia sáng: "Chẳng lẽ cô còn muốn tôi đích thân xuống tận nơi "mời"?"

"..." Trong đầu lập tức nhớ tới sự khủng bố của An Thần Vũ tối qua, thoáng cái Bùi Nhiên đã cảm thấy toàn thân đau nhức, hậm hực ngồi vào ghế lái phụ, tầm mắt lại nhìn quang cảnh ở phía xa xa.

"Như vậy mới đáng yêu chứ. Đúng là phụ nữ thỉnh thoảng thể hiện cá tính riêng của mình rất dễ thu hút được những người đàn ông chưa gặp phải thất bại bao giờ, nhưng nếu không biết tiến lùi thì sẽ làm cho người ta mất kiên nhẫn đấy."

Chiếc xe thể thao đắt tiền chậm rãi khởi động, bảo vệ ở phía xa bèn mở cánh cửa sắt được điêu khắc theo phong cách Châu Âu ra.

"Cầu còn không được." Cô chưa từng nghĩ đến việc thu hút anh, càng không muốn anh kiên nhẫn với mình.

Nghe Bùi Nhiên nói như vậy, An Thần Vũ cũng chỉ cười trừ, bây giờ là ban ngày, anh sẽ cố gắng hết sức để làm một người đàn ông có phong độ.

Nơi An Thần Vũ sinh sống cứ như một hòn đảo nhỏ, chỉ có một mặt nối với đất liền, trong mảnh tấc đấc tấc vàng, phong cảnh vô tận này có mấy chục hộ siêu giàu, mà một mình An Thần Vũ lại chiếm tận nửa hòn đảo. Đối với Bùi Nhiên mà nói, đây căn bản không phải một căn biệt thự mà nó giống với một trang viên, bãi cát, hồ bơi, sân golf... muốn gì có đó, đầy đủ tiện nghi.

Nếu không phải trước đó đã biết anh là hoàng thái tử của Đế Thượng thì Bùi Nhiên căn bản không tin An Thần Vũ có thể sống ở đây. Dù sao thì trước mắt, chức vị của anh cũng chỉ tương đương với chấp hành viên lâm thời của chi nhánh Đế Thượng trong nước, đóng tại Thành phố T.