Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 16.3: Thúc ép

Kể từ khi xem được đoạn video nặc danh kia thì ý nghĩ này đã tăng lên từng ngày, anh là người không bao giờ chịu để mình chịu ấm ức, nếu thích thứ gì thì nhất định phải tranh giành bằng được. Về phần người nặc danh kia, anh đã sai người điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.

Trước đó còn bị cảm lạnh nên cổ họng của cô rất khô, bây giờ ngay cả nuốt nước bọt cũng thấy đau, nhưng cô nào dám lên tiếng, khó chịu lắm cũng chỉ có thể nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng.

Nửa đêm cô tỉnh giấc từ cơn ác mộng, sắc mặt trắng bệch khiến người ta nhìn mà không nỡ nhẫn tâm. An Thần Vũ hỏi cô bị làm sao nhưng cô không nói nên lời, chỉ hơi đưa mắt liếc anh một cái rồi tiếp tục rơi vào hôn mê.

Truyền một lọ glucose và hai bình tiêm hạ sốt, trong lúc đó có một người được gọi là thím Lý có kinh nghiệm chăm sóc người ốm đút cho Bùi Nhiên nửa tỉnh nửa mê một bát canh táo đỏ nhân sâm. Mãi đến nửa đêm, An Thần Vũ sờ trán Bùi Nhiên đến lần thứ 30 thì cơn sốt mới bắt đầu giảm đi.

Cô cứ nói mê man suốt, nhiều nhất cũng chỉ ngủ yên được khoảng mười phút, hai hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt, thỉnh thoảng trong cơn ác mộng còn khẽ run lên, An Thần Vũ không còn cách nào khác nên chỉ đành ôm cô vào lòng.

Bởi vì trước đó vừa hiến máu xong nên nhiệt độ cơ thể của Bùi Nhiên ngày càng lạnh, đối với nguồn nhiệt nóng đang vây lấy mình thì chỉ có thể giống như người thiếu oxy gặp được không khí, sống chết túm lấy.

Bác sĩ nói chắc chắn Bùi Nhiên sẽ xuất hiện triệu chứng ớn lạnh nhẹ và run rẩy khớp cục bộ, chỉ cần bảo đảm nhiệt độ phòng ở mức phù hợp và bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho cô thì tình hình sẽ dần khá hơn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Cũng nhắc đi nhắc lại rằng trong khoảng thời gian này phải cho cô ăn thật nhiều thực phẩm bổ máu, bởi vì cô vốn đang bị tụt huyết áp, cộng thêm vừa mới hiến quá nhiều máu, mà một điều quan trọng nhất đó là máu của cô thuộc dòng AB RH âm tính cực hiếm trên thế giới!

Trước khi đi, bác sĩ gia đình lại bối rối mỉm cười, nói một câu đầy hàm súc: "Thần Vũ, người ta là con gái, cậu phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ."

"Ai nói tôi không thương hoa tiếc ngọc?" An Thần Vũ đen mặt.

"À, thế sao người ta lại thảm hại như thế này, chỉ là tụt huyết áp thôi thì không đến mức đó đâu." Trước khi An Thần Vũ nổi giận lôi đình, vị bác sĩ gia đình kia đã cuống quýt đá cửa bỏ đi.

"Hiến máu? Đồ ngốc, cô tưởng hiến hết máu trong người là có thể bù được hai tỷ sao?" Tưởng chừng như An Thần Vũ muốn cắn nát răng trong miệng, cánh tay bất giác ôm lấy cô chặt hơn.

Mà cô... cũng là lần đầu tiên không phản kháng, cả người yếu ớt mềm nhũn nằm gọn trong lòng anh, không hề có một chút cảm giác nào. Cô nghĩ đến anh trai đang nằm trong bệnh viện một mình, không biết anh ấy có cô đơn, có đau đớn không...

"Đêm nay không tính, tôi muốn cô dùng cả đời để trả nợ."

Giọng nói âm mị trầm ngâm của người đàn ông giống như ma chú quyết định cả cuộc đời Bùi Nhiên, bàn tay lưu luyến vuốt ve cằm cô.

Thế mà lại biến mình thành bộ dạng này rồi lết tới đây tìm anh, hơn nữa còn không chịu nói một lời nào, may là anh phát hiện sớm, nếu không thì thật đúng là đã bất tri bất giác lấy mạng cô từ lúc nào. Dù sao sau này cũng có rất nhiều thời gian, thôi thì đêm nay cứ tha cho cô một lần.

Lúc Bùi Nhiên ngủ say hô hấp nhẹ nhàng, có mấy lần An Thần Vũ cứ tưởng cô đã ngừng thở, lắng nghe nhịp tim của cô hết lần này tới lần khác thì mới chắc chắn rằng cô vẫn bình thường.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, Bùi Nhiên mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng, đưa mắt nhìn lướt qua một vòng, lúc nhìn thấy chiếc đồng hồ cổ khổng lồ trên tường thì lập tức phát hoảng, bất chấp vết thương còn chưa khép lại, cô khập khiễng giẫm lên dép chạy đi tìm điện thoại của mình. Mười mấy cuộc gọi nhỡ!

"Tiểu Nhiên, em đang ở đâu?" Trong điện thoại vang lên giọng nói sốt sắng của anh trai.

"Em đang ở trường. Anh, xin lỗi, mấy hôm trước em trốn tiết bị giáo sư phát hiện, cô ấy gọi em vào phòng làm việc nói chuyện, mãi đến bây giờ mới thả em ra ngoài. Em đến bệnh viện với anh ngay đây." Cô bước thử mấy bước, cơn đau đã giảm đi rất nhiều so với tối hôm qua, chỉ cần cố gắng một chút thì vẫn có thể che giấu được.