Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 16.2: Thúc ép

Bồn tắm trắng muốt như lông vũ tản ra một mùi thơm cực dễ chịu, bên trên rải đầy cánh hoa hồng, Bùi Nhiên không thích ngâm bồn, mà phần lớn là chưa ngâm bồn bao giờ, vậy nên cô mở vòi hoa sen, để nước xối lên người, bọt nước từ đỉnh đầu chảy xuống toàn thân, giấu đi tất cả mồ hôi và nước mắt của cô, cuối cùng cũng không phân biệt được đâu là kiên cường, đâu là yếu ớt.

Thật sự rất hy vọng thời gian có thể ngừng lại ngay lúc này, cô sợ, sợ đẩy cánh cửa kia ra sẽ nhìn thấy An Thần Vũ.

Nhưng nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen khiến cô vốn đang bị tụt huyết áp bắt đầu choáng váng, Bùi Nhiên không thể không nhanh chóng tắt nước đi, lau khô cơ thể rồi vọt tới trước tấm gương to lớn, cố gắng tránh xa nguồn nhiệt nóng bỏng kia một chút.

Cô gái trong gương có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn, Bùi Nhiên nhìn đến xuất thần, trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mộng, đó là giấc mộng được ở bên bạch mã hoàng tử của đời mình, chỉ tiếc là hiện giờ bạch mã hoàng tử của cô đang rất yếu, anh ấy cần cô bảo vệ.

Cô sẽ chờ đến ngày chàng hoàng tử của mình trưởng thành... nếu đến ngày đó mà anh ấy vẫn nhớ tới cô.

Đêm nay, hãy nói lời tạm biệt với chính mình ở phiên bản hoàn chỉnh nhất.

Không ngờ An Thần Vũ đã chuẩn bị xong tất cả quần áo cho cô, kích thước lại còn vừa vặn hơn đồ cô tự mua tự mặc. Bọc kín người bằng áo choàng ngủ màu trắng, lại ngẩng đầu nhìn mình trong gương, có lẽ là do ngẩng đầu quá mạnh nên đầu óc không khỏi choáng váng, cô vội vàng giơ tay vịn vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô tự nhủ với lòng rằng nhất định phải giữ bình tĩnh, dù lát nữa có đáng sợ đến cỡ nào cũng phải thật bình tĩnh, sáng mai còn phải đi thăm Phương Tri Mặc nữa, cô phải lấy ra trạng thái tốt nhất để xuất hiện trước mặt anh ấy.

Đột nhiên túi vải rung lên một hồi, Bùi Nhiên vội vàng lấy điện thoại ở bên trong ra.

"Tiểu Nhiên." Điện thoại truyền đến giọng nói suy yếu của anh trai.

"Anh, anh vẫn chưa ngủ à?"

"Anh nhớ em..."

Một lời tỏ tình lặng lẽ khiến trái tim cô thoáng chốc đã đập thình thịch.

"Mau ngủ đi, tinh thần tỉnh táo thì mới có thời gian nhớ em chứ."

"Tiểu Nhiên."

"Hả?"

"Dù thế nào cũng phải chờ anh nhé, được không? Anh nhất định sẽ cố gắng xây dựng sự nghiệp như một người đàn ông, dù phải đối diện với bao khó khăn, bao khổ sở thì em cũng phải bảo vệ bản thân và yêu thương chính mình, chỉ cần em sống tốt thì anh mới sống tốt được."

"Được, em nhất định sẽ yêu thương chính mình."

"Tiểu Nhiên..." Có mấy lần chàng trai cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ dám nỉ non một câu nhỏ đến mức ngay cả chính anh ấy cũng không nghe thấy: "Anh yêu em."

"Mau ngủ đi, sáng mai em sẽ mua đồ ăn sáng đến cho anh."

"Anh muốn gặp em, không biết tại sao mà anh cứ nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy em sắp xảy ra chuyện, anh sợ lắm..." Cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật, anh ấy sợ Tiểu Nhiên sẽ cười nhạo mình.

"Em, em không sao hết..."

"Đến đây với anh ngay bây giờ được không? Anh muốn em ở bên anh tối nay." Phương Tri Mặc bất lực cầu xin.

"Anh..." Bùi Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, không biết An Thần Vũ đã đi vào từ lúc nào, bây giờ đang lẳng lặng đứng ngay phía sau cô, bá đạo nắm chặt bàn tay trắng nõn đang cầm điện thoại của cô rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Cúp máy đi."

"Bây giờ muộn lắm rồi, em sợ tối, anh à, tối mai em ở lại cùng anh được không?" Cô cắn chặt môi dưới, tự nhủ rằng nhất định phải mỉm cười. Tay An Thần Vũ đã thờ ơ khoác lên vai cô.

Phịch! An Thần Vũ thẳng thừng cúp máy thay cô, sau đó tiện tay ném điện thoại vào bồn rửa mặt. Bùi Nhiên cả kinh, cuống quýt vớt điện thoại lên, không ngừng lau chùi cẩn thận, đây là quà anh trai mua cho cô...

"Thích điện thoại thì nói với tôi, tôi tặng cô một chiếc còn tốt hơn cái này gấp nhiều lần." Anh chiều chuộng nói những lời ngọt ngào, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, ý đồ bất lương nơi đáy mắt cũng càng trở nên rõ ràng hơn.

"..."

Hai tay bất lực siết chặt mặt bàn bằng đá cẩm thạch, Bùi Nhiên cứng nhắc đứng im tại chỗ, quay mặt nhìn bóng dáng của cô gái phản chiếu trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia làm cô giật nảy mình, không có đau khổ cũng không có dao động, chỉ có vẻ chết lặng như biến thành một người khác.

"Đi theo tôi." Anh thản nhiên nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô kéo đi, nhìn hệt như đang dắt một chú cún con. Bả vai Bùi Nhiên khẽ run lên.

Hiến máu cộng thêm tụt huyết áp khiến cơn mệt mỏi và yếu ớt không ngừng dâng lên, nhưng mặc kệ người đàn ông này muốn làm cái gì với mình, Bùi Nhiên đều lẳng lặng chấp nhận. Kéo bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô, An Thần Vũ bỗng phát hiện thật ra mình rất thích cô gái này, cũng không ngại ở bên cô lâu dài, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải vạch rõ giới hạn với Phương Tri Mặc.