Tân Hà đúng là một thị trấn nhỏ, chỉ có một cái tiểu hàng rong bán mì Dương Xuân, sáng tối giống nhau, miễn cưỡng cũng coi như có thể sống tạm. Duy nhất làm nàng cảm thấy phiền lòng đó là, thị trấn giống nàng đã đầy hai mươi vẫn chưa thành than cũng không có mấy người.
Càng làm cho nàng cảm thấy phiền lòng chính là, môi công* thế nhưng chưa bao giờ tới cửa nói đến việc hôn nhân mai mối với nàng, đều là nàng tự mình đi cầu kiến môi công, nhóm môi công đều trốn nàng trốn đến mấy dặm đi, đơn giản vì nàng người nổi danh của trấn này—còn nổi về cái gì thì ai cũng biết rồi.
*ông mai
Lý Khiếm Thật mạnh mẽ vỗ chậu gốm đựng bột mỳ, thở dài.
Nàng chuẩn bị tốt các đồ để sống tạm, quá bữa sáng liền chuẩn bị ra cửa, lúc này lại có người gõ đến gõ cửa.
“Ai đó?”
Lý Khiếm Thật đáp một tiếng.
Tới nơi này tìm nàng không phải chỉ có người. Nàng ở cái tòa nhà này người bình thường cũng không dám tiến vào, có việc muốn nhờ đều là đứng ở cổng lớn mà nói vào, căn bản không dám bước vào tòa nhà nửa bước.
Nàng đem đồ đặt ở đường đi, xác định sẽ không bị dính nước mưa liền chậm rì rì đi đến cửa.
Lý Khiếm Thật còn chưa đi đến cổng lớn, người ngoài cửa sớm đã chịu không nổi, lại liên tục gõ đại môn vài cái, gấp đến độ Lý Khiếm Thật phải vọng ra vài tiếng hô.
“Tới tới. Đừng gõ nữa!.”
Cửa mở.
Ngoài cửa là một quản gia của một phủ. Lý Khiếm Thật nhìn người qua lớp quần áo, ở cái cổ tay áo nhìn thấy một chữ “Mộc” mới híp híp mắt, mở miệng nói:
“Nguyên lai là Mộc phủ quản gia, là khách quý ghé thăm. Xin hỏi Mộc gia chủ chuyện gì tìm ta?”
Nàng gác tay ở trên cửa, xoa xoa bả vai.
Mộc phủ quản gia cau mày, đánh giá nàng mấy phen, có chút không quá xác định mà dò hỏi:
“Là Lý Khiếm Thật Lý tiểu thư sao?”
Lý Khiếm Thật khựng lại một chút, kiên nhẫn gật gật đầu.
“Đúng, chính là ta.”
Mộc phủ quản gia lại nhìn nàng vài lần, qua một lát, mới lấy lòng cười mở miệng nói.
“Lý tiểu thư, chúng ta trong phủ gần đây gặp chút việc lạ, lão Chu nói với Mộc lão gia, tới nơi này tìm cô là được.”
Lý Khiếm Thật lại hỏi vài câu.
Mộc phủ quản gia không dám có điều giấu giếm, thành thành thật thật trả lời.
Lý Khiếm Thật nhìn nhìn sắc trời.
Gần đây vẫn luôn đang mưa, tứ chi nàng như bị nước ngập úng, cảm giác không dễ chịu mấy. Nhưng có người tới cửa tìm mình, nàng đều không thể cự tuyệt.
Cuối cùng, nàng quyết định đêm nay sẽ ghé Mộc phủ.
Thẳng đến khi thân ảnh người kia biền mất dần sau ngõ, Lý Khiếm Thật mới thấp giọng mắng.
“Đều do lão già kia.”
Lý Khiếm Thật từ trước đến nay đều hoài nghi thân phận chính mình, đơn giản là nàng mở mắt ra liền phát hiện liền đang ở nơi này. Nàng tuy rằng đánh mất rất nhiều kí ức, nhưng đáy lòng lại rất rõ ràng, thị trấn này không đơn giản như vậy.
Nàng xuất hiện ở chỗ này, gặp một lão già kì quái.
Nàng hiện tại đang sống ở nhà của lão. Ông ta tự xưng là ân nhân cứu mạng nàng, bởi vì có việc muốn ra ngoài ba năm, bảo nàng ở chỗ này chờ ông ta trở về.
Hơn nữa, còn dặn dò nàng một phen.
Nếu có người tới cửa thỉnh cầu, nàng không thể cự tuyệt.
Nàng bản tính thuần lương, đương nhiên sẽ không từ chối lời căn dặn của ân nhân cứu mạng, liền đáp ứng.
Cứ như vậy, một người rời đi, một người ở lại. Từ khi đó đến nay, đã thấm thoát được hai năm.
Người trong trấn trước đây là tìm lão già ấy, nhưng sau khi biết lão không ở đây thì quay sang thình cầu nàng.
Lý Khiếm Thật đứng ở cửa một lát, liền thu xếp để đồ ở lại, đóng cửa, ra khỏi Lý trạch.