Tôi rút điện thoại ra, vừa định bấm số gọi cho Hoàng thì đúng lúc đó một số lạ gọi điện tới. Tôi lập tức bấm nút nghe máy, đang định hỏi “alo ai vậy” thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói người phụ nữ:
– Cô gì ơi, cô phải vợ người đàn ông tên Hoàng không?
Tuy tôi và Hoàng đã ly hôn nhưng cũng từng là vợ chồng cho nên tôi trả lời:
– Vâng, có chuyện gì thế chị?
– Chồng cô bị tai nạn trên đường, đang được đưa vào bệnh viện Việt Đức. Cô đến luôn nhé. Tôi thấy đầu chảy nhiều máu lắm.
Nghe đến đây chân tôi bủn rủn hết cả lên, đầu như bị ai giáng cho một cái đầy đau đớn. Sau khi cúp máy tôi còn không đủ bình tĩnh để tự mình lái xe đi nữa, tôi vội vàng dắt xe về nhà rồi bắt taxi đi thẳng đến viện. Mẹ có hỏi tôi câu gì đó nhưng lúc ấy tai tôi ù đi chẳng nghe rõ gì cả. Trên đường từ nhà tới bệnh viện, lòng dạ tôi nóng như lửa đốt nên ngồi cũng không yên, một chốc một lát lại hỏi bác tài xế:
– Sắp đến nơi chưa chú ơi. Chú đi nhanh giúp con được không?
– Tôi cũng cố gắng đi nhanh lắm rồi nhưng đường Hà Nội thì lúc nào cũng đông. Cháu cứ bình tĩnh.
– Dạ vâng.
Tôi liếc mắt nhìn sang hai bên đường, nhìn từng hàng cây vụt qua, cuối cùng chẳng thể kìm nén thêm được nữa mà rơi nước mắt. Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với Hoàng, nếu như hôm nay anh mà có mệnh hệ gì thì cả đời về sau tôi sẽ sống trong day dứt và hối hận. Nghĩ đến đây toàn thân tôi bỗng run lên vì nỗi sợ quá lớn, nó tựa như một quả bom gắn liền bên tôi, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là nó sẽ nổ tung cả tâm can tôi. Trước kia tôi cứ ngỡ rằng mình cự tuyệt anh là bởi vì nghĩ sẽ quên được anh. Hoá ra không phải, hoá ra bởi tôi sợ hãi không dám thừa nhận. Ba năm nay chưa phút giây nào tôi có thể quên được anh, tôi thật chưa từng quên anh, và chưa bao giờ tôi lại sợ mất anh như lúc này. Tôi ngồi trên xe, khóc như thể ngày mai là ngày tận thế. Cho đến khi tiếng bác tài vang lên tôi mới giật mình bừng tỉnh:
– Đến nơi rồi đó cháu ơi.
Tôi trả tiền cho bác tài xế rồi phi như bay tới khoa cấp cứu của bệnh viện. Tôi thấy một chị y tá đang đi trên hành lang trước khoa cấp cứu, nhìn thấy chị tôi như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh, tôi túm vội lấy cánh tay chị, run run hỏi:
– Chị ơi cho em hỏi bệnh nhân mới bị tai nạn chuyển vào, tên Hoàng, anh ta đang nằm ở đâu?
– À bệnh nhân Hoàng, tôi vừa từ chỗ bệnh nhân ra khỏi. Bệnh nhân đang nằm trong phòng cấp cứu. Chị chờ ngoài này, các bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân.
Tôi một tay vẫn bám lấy cánh tay của chị y tá, mắt ráo hoảnh nhìn xung quanh căn phòng một lượt. Trong phòng cấp cứu có 2 người bệnh nhân, một nam một nữ và có mấy vị bác sĩ xây quanh, nhưng không thấy Hoàng đâu cả. Tôi thẫn thờ hỏi lại:
– Đâu chị?
– Ơ kìa, chị là gì với bệnh nhân. Bệnh nhân đang ở ngay trước mặt chị mà chị không thấy à? Anh ta là Hoàng, vừa được chuyển vào đây đấy.
– Nhưng đây không phải chồng em.
– Nếu thế thì chị nhầm với ai rồi.
Nói xong chị y tá gạt tay tôi ra rồi đi khỏi. Lúc này, một người phụ nữ từ ngoài chạy tới, vừa đi vừa kêu khóc muốn chạy vào trong phòng cấp cứu nhưng có cô y tá ngăn lại:
– Các bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, chị không được vào trong.
– Cô ơi, chồng tôi như thế nào rồi? Các bác sĩ hãy cứu lấy chồng tôi.
– Chị cứ bình tĩnh ngồi ngoài chờ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nói xong cánh cửa phòng cấp cứu một lần nữa lại đóng sập lại, mọi tình hình bên trong chỉ có thể nhìn qua ô cửa kính. Tôi lúc này vẫn đứng như chờ chồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Qua một lát tôi mới biết chồng chị ta cũng là Hoàng. Một chuyện trùng hợp tưởng chừng không bao giờ xảy ra mà hôm nay lại xảy ra, số điện thoại của chị ta khác với số điện thoại của tôi chỉ đúng 1 số. Nên sau khi người phụ nữ kia gọi cho tôi xong một lúc mới phát hiện nhầm số nên đã gọi lại cho chị ta thông báo. Có điều không gọi lại cho tôi. Để thành ra kết quả như vậy. Mặc dù biết tai nạn với bất kỳ ai cũng là điều không mong muốn nhưng khi biết đó không phải là anh, lòng tôi như trút được gánh nặng lớn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi bỗng thấy bầu trời hôm nay trong xanh và đẹp đến lạ thường. Giây phút này tôi cũng đã có lựa chọn và quyết định mới, tôi sợ nếu như bây giờ mình cứ cố chấp thì sẽ khiến bản thân phải hối tiếc nhiều thứ ở tương lai. Ngày xưa tôi rời xa anh chỉ vì bảo vệ đứa con trong bụng mình, bây giờ sự việc sáng tỏ, tôi còn lý do gì nữa mà cự tuyệt anh. Tôi đã chôn vùi tuổi thanh xuân, giấu kín nỗi lòng, ép mình phải quên anh, quên đi tất cả những kỷ niệm mà chúng tôi đã có. Thế nhưng giờ phút này tôi thật sự hiểu ra thật rồi, hiểu ra rằng cuộc đời này ngắn lắm, đôi khi bỏ lỡ một giây là bỏ lỡ cả cuộc đời. Và tôi, không muốn bỏ lỡ anh thêm một lần nào nữa. Anh đã tình nguyện bước chín trăm chín mươi chín bước về phía tôi, chỉ đợi tôi tiến một bước cuối cùng về phía anh. Bước đi này, dù phía trước là vực sâu vạn trượng, tôi cũng sẽ bước!!!
Từ bệnh viện tôi lại bắt taxi về thẳng nhà vì tôi phải trông Hiếu cho mẹ đến bệnh viện với bố tôi. Lúc tôi vừa bước chân vào trong nhà thì không thấy mẹ đâu cả, thay vào đó là hình bóng quen thuộc của Hoàng đang đứng trong căn bếp nhỏ. Bàn chân đang bước của tôi phải khựng lại, tôi ngây người nhìn anh. Đúng lúc này Hoàng cũng xoay người về phía tôi, khoé môi anh liền nở ra nụ cười dịu dàng:
– Em về rồi à? Mẹ em vừa tới viện rồi, tôi trông Hiếu tiện nấu cơm luôn.
– Anh…đến lâu chưa?
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
– Cũng được một lúc.
Tôi đã tưởng tượng sau khi mình nhìn thấy anh sẽ phải nói nhiều điều lắm, ấy thế mà giờ phút này đây mọi câu nói như bị ứ nghẹn nơi cổ họng, không biết bắt đầu từ đâu. Hoàng nhìn tôi, bất giác hàng lông mày anh hơi cau lại. Mặc dù tôi khóc cũng đã được một lúc, giọt nước mắt đã khô hết thảy nhưng vẫn không lọt qua được đôi mắt sắc bén của anh:
– Linh, em vừa khóc à?
Nếu tôi nói cho anh biết, tôi khóc vì cứ nghĩ anh gặp tai nạn, không biết anh sẽ nghĩ gì. Cuối cùng tôi chỉ có thể phủ nhận:
– Đâu, chắc tại bụi bay vào mắt thôi. Mà Hiếu đâu rồi anh?
– Con vừa ăn hết một bát cháo tim rồi đi ngủ rồi.
– Thằng bé hôm nay mệt sao mà đi ngủ sớm thế? ( tôi lo lắng hỏi lại)
– Không, thấy bà bảo trưa nay thằng bé không ngủ nên giờ mới buồn đi ngủ. Ăn no một lúc rồi đi ngủ nên em không cần sợ con đói đâu. Nửa đêm mà con có tỉnh giấc thì cho con uống thêm sữa là được.
Tôi khẽ gật đầu, sau đó tôi muốn phụ anh nấu cơm nhưng anh kiên quyết không cho tôi nấu, giục tôi đi tắm. Cả chiều đi xe người tôi cũng rất bẩn, thế là tôi đành mặc kệ anh nấu một mình, liền vào phòng lấy quần áo đi tắm. Lúc tôi tắm rửa xong xuôi xuống dưới tầng một thì Hoàng đã bày ra trước bàn ăn một mâm cơm với rất nhiều món ăn ngon.
Chắc có lẽ hôm nay Hiếu ngủ rồi, anh sợ tôi gượng gạo không dám ăn nên chủ động bảo:
– Cơm tôi nấu xong rồi, em ăn đi cho nóng.
– Vậy còn anh?
– Tôi về luôn đây.
– Anh bận gì à?
– Không…chỉ là…
– Nếu không bận thì ngồi xuống ăn cùng luôn đi. Dù sao cũng nấu rất nhiều món.
Thấy tôi chủ động giữ mình lại, ánh mắt Hoàng khẽ ánh lên tia kinh ngạc, rồi khoé môi khẽ ánh lên nụ cười. Đây không phải là bữa ăn đầu tiên của chúng tôi sau 3 năm lại gặp, nhưng đây là bữa ăn đầu tiên chỉ có hai người. Tôi và Hoàng ngồi đối diện nhau, thấy không khí có chút gượng gạo, tôi buột miệng nói:
– Anh có muốn uống thêm chút rượu vang không?
Đối với đề nghị này của tôi đã đưa Hoàng từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, thậm chí bất ngờ đến mức anh mãi mới nói thành lời:
– Sao hôm nay em lại chủ động muốn uống rượu vang?
– Chỉ là thấy anh làm cả bò bít tết, nghĩ có chút rượu vang chắc chắn sẽ hợp vị hơn.
– Em biết uống rượu rồi sao?
– Không hẳn là uống được nhiều, nhưng đỡ hơn ngày xưa.
Hoàng nghe vậy khẽ gật đầu:
– Được, vậy chúng ta cùng uống.
Tôi cầm chai rượu vang trên tủ xuống, rót cho tôi và anh mỗi người một ly. Rõ ràng rượu có vị ngọt mà khi tan chảy xuống cổ họng lại biến thành vị đắng chát. Tôi và anh cạn tới ly thứ 3, định rót ly thì thứ 4 từ Hoàng ngăn tôi lại:
– Dạ dày em không tốt, uống ít thôi.
Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà đúng vào thời điểm này lại khiến sống mũi tôi cay xè, từ trái tim xông lên cảm giác nghẹn ngào khó tả. Bây giờ tôi mới thấm cái câu nói “ rượu vào lời ra”, sau khi có sự tác động của rượu, cuối cùng tôi cũng đủ can đảm để hỏi thẳng anh:
– Tại sao anh lại làm vậy?
Hoàng nhìn tôi, nhíu mày hỏi lại:
– Ý em là sao?
– Tại sao anh lại bỏ cả đống tiền xây dựng lại công ty của bố tôi? Tại sao anh lại mua nhà cũ của tôi? Tại sao hai thứ đó lại đứng tên tôi?
– Linh…em biết rồi sao?
– Anh trả lời đi, tại sao anh lại làm vậy? Có phải là vì anh cảm thấy có lỗi sau khoảng thời gian cùng tôi chung sống? Hay là vì anh muốn bù đắp cho tôi sau những tháng ngày tôi sinh và chăm con một mình?
Hoàng vẫn chăm chú nhìn tôi, ánh mắt anh như chứa đựng cả bầu trời mùa xuân trong đó, nhưng đâu đấy vẫn phảng phất một nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Anh dứt khoát đáp:
– Vì tôi yêu em!
Ba chữ “ tôi yêu em” mà miệng anh phát ra rất rõ ràng. Tiếng yêu đầu tiên mà anh nói với tôi sau những ngày tháng dày vò nhau dài đằng đẵng. Tuy vậy tôi vẫn có cảm giác sợ mình đang mơ, sợ mình đang lạc vào trong giấc mộng. Cuối cùng tôi phải bấm móng tay xuống lòng bàn tay cho đến khi tôi có cảm giác đau thì tôi mới chắc chắn tất thảy những gì đang diễn ra là sự thật. Trong lúc tôi chưa biết trả lời thế nào thì Hoàng đã nói tiếp:
– Ngày chúng ta ly hôn cũng là ngày anh dám đối diện với sự thật rằng anh đã yêu em. Anh cũng không biết mình yêu em từ lúc nào. Kết hôn với em đúng là có chủ đích, nhưng kỳ lạ là dần dần anh không còn hứng thú với bất kỳ người đàn bà nào khác ngoài em. 3 năm xa em, mỗi ngày anh đều bị dày vò bởi nỗi nhớ em, lo em ở nơi đất khách quê người sẽ gặp nhiều ủy khuất, lo buổi đêm em hay gặp ác mộng, lo em không chịu ăn uống đầy đủ, và lo người ta đối xử với em không tốt. Trước đó anh chưa từng nghĩ, rời xa em cuộc sống của anh lại bị đảo lộn như vậy. Trải qua 3 năm xa cách, anh càng tin rằng, anh không thể sống thiếu em!!!
Viền mắt tôi ướt đẫm khi nghe từng câu từng chữ anh nói. Tôi không nghĩ tình cảm của anh dành cho tôi cũng nhiều đến vậy. Tôi hỏi:
– Bởi vậy anh đã giúp em xây dựng lại công ty và mua lại nhà cũ?
– Công ty là tâm huyết cả đời của bố em, ngôi nhà là nơi chứa những kỷ niệm tuổi thơ của em. Anh không muốn chứng kiến tâm huyết của bố em dễ dàng sụp đổ, tuổi thơ của em rơi vào tay người khác. Anh mua lại tất cả mọi thứ, cũng chỉ đợi thời cơ thích hợp trao lại cho em. Không ngờ đã bị em phát hiện ra trước.
Nói xong Hoàng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, anh tiến về phía tôi, nhẹ nhàng đưa những ngón tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má tôi, anh bảo:
– Đừng khóc, anh đau!
Tôi mỉm cười trong giọt nước mắt nhìn anh, đến giờ phút này tôi cũng không thể khống chế nổi trái tim mình nữa, tôi chủ động đưa tay mình vòng qua cổ anh, nhắm mắt tựa cằm vào vai anh, mặc kệ cho những giọt nước mắt tung hoành rơi xuống vai áo. Chỉ cần ôm chặt lấy anh, tôi thấy lòng bình yên và thanh thản vô cùng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua không biết bao nhiêu lâu thì cả hai chúng tôi mới có thể bình tĩnh lại được. Sau khi thu dọn đống đồ ăn trên bàn xong cũng là 9 giờ tối. Tôi bảo anh:
– Anh về sớm không muộn.
Hoàng cúi nhẹ người xuống, anh thì thầm nói nhỏ:
– Em thật sự muốn để anh ra về sao?
Tôi ngượng ngùng đáp:
– Anh về đi, mai lại tới sau.
– Nhưng anh không muốn về.
Dưới căn phòng ấm áp chỉ có tôi và anh, dưới ánh đèn vàng hắt hiu, khoảng cách giữa tôi và anh mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt nhau. Rồi rất nhanh, một nụ hôn đặt xuống môi tôi, đôi môi anh cuốn chặt, hơi thở quen thuộc kèm theo mùi rượu thơm nồng tràn ngập mọi giác quan của tôi, khiến tôi mê đam đến mức không thể từ chối, chỉ có thể ôm chặt lấy lưng anh đáp lại.
Hoàng thấy tôi không cự tuyệt, ngược lại còn đáp trả nụ hôn của anh nên sau đó hành động của anh dứt khoát hơn. Đôi tay anh nhanh chóng từng lớp áo, cởi cho tới khi không còn mảnh vải nào che thân tôi. Tôi cũng đưa tay chủ động cởi chiếc áo vest anh đang mặc rồi tới từng chiếc cúc áo sơ mi. Khi hai tấm thân trần trụi chạm vào nhau, anh di chuyển cơ thể tôi cùng tiến về chiếc ghế sofa gần đó. Hoàng cúi đầu, ngậm nụ hoa mềm mại trên ngực tôi. Cơ thể đã lâu không có sự động chạm làm sao tôi chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp đó, toàn thân như có một dòng điện chạy qua khiến đầu óc tôi hoàn toàn tê liệt. Đầu lưỡi ướŧ áŧ và hàm răng của anh không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm trên ngực tôi. Kɧoáı ©ảʍ lan tỏa khắp cơ thể, một cảm giác trống rỗng được lấp đầy. Bàn tay anh di chuyển từ bụng xuống dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai đùi tôi. Đầu ngón tay xâm nhập vào nơi bí ẩn nhất, khẽ vuốt ve rồi gảy nhẹ như đang chơi trên những phím đàn. Tôi gần như chìm đắm trong cảm giác khoái lạc đó, bất giác thả lỏng người dang rộng chân ra tạo thành hình chữ N. Cổ họng tôi lúc này cũng vô thức bật ra những tiếng rêи ɾỉ mềm mại như có thể hoá thành nước. Anh cũng thở mạnh đầy khoan khoái. Sau đó ngay lập tức, cả thân dưới của anh lấp đầy chỗ trống dưới thân tôi. Tôi vòng tay ôm bờ vai anh, những ngón tay còn túm nhẹ mấy sợi tóc. Trong căn phòng im ắng chỉ phát ra những tiếng va chạm giữa hai cơ thể và tiếng thở dốc. Mỗi động tác ra vào, hơi thở của anh càng lúc càng rõ ràng. Anh ngậm vành tai tôi, trong cơn mê loạn thì thầm:
“ Vũ Tuệ Linh…anh yêu em”
“ Trịnh Minh Hoàng… em cũng yêu anh”
Đêm nay…có lẽ là một đêm rất dài và rất đáng nhớ!!!