Kế Hoạch Hôn Nhân

Chương 32

Tâm tư của tôi dường như nổ tung theo câu nói của Hoàng. Ngay sau đó, cơ hồ có một cơn sóng khổng lồ bất giác ào tới, bao phủ toàn bộ thân thể tôi. Tôi ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở lớn, kinh ngạc mà nhìn anh. Ánh mắt anh nhìn tôi nghiêm túc đến mức khiến tôi cảm thấy hít thở thôi cũng khó nhọc. Chưa bao giờ Hoàng nói những lời kiểu này với tôi. Vậy mà hôm nay anh lại nói hai từ “ theo đuổi” với tôi. Hai từ này vốn là một câu rất bình thường mà một chàng trai muốn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm với một cô gái, nhưng mà, đối với một người đàn ông cao cao tại thượng như anh mà cũng có thể nói được hai từ này sao? Đầu óc tôi có chút trống rỗng, chân tay bất giác luống cuống, khi tôi vừa định lên tiếng trả lời thì một nụ hôn bất ngờ ập tới bao phủ đôi môi của tôi. Khoảnh khắc môi chạm môi, tôi có thể cảm nhận được một cảm giác khác thường đang trào dâng trong lòng, mà trái tim cũng bất giác run lên. Trong căn phòng Hiếu thì đang ngủ say, chỉ có tôi và anh, ánh sáng trên trần nhà chiếu thẳng xuống khiến đầu óc tôi trở lên mộng mị. Tự nhiên tôi như một người mất hết lý trí, hoàn toàn quên mất vỏ bọc của bản thân mình. Nụ hôn thoang thoảng hương thơm quen thuộc khiến một cảm giác quen thuộc ùa về, nụ hôn của ngọt ngào xen lẫn đắng cay. Anh hôn tôi rất mạnh, giống như kiểu anh đã chờ đợi suốt những năm tháng quá dài không thể chờ thêm được nữa. Nhưng khi đầu lưỡi anh tiến sâu vào khoang miệng, l*иg ngực tôi bỗng đau nhói như nhắc nhở tôi phải tỉnh táo. Tôi dùng hết sức đẩy Hoàng ra khỏi người mình nhưng anh rất mạnh, hai cánh tay khoá cứng người tôi trong lòng. Cuối cùng tôi phải cắn mạnh một cái anh mới chịu buông tôi ra khỏi. Hoàng lau vết máu bên khoé môi, ánh mắt trở lên u tối, phảng phất một nỗi đau thương khó nói thành lời, khẽ hỏi:

– Linh…tại sao em cứ phải cự tuyệt tôi như vậy? Đừng ngang bướng nữa được không?

Tôi ngước nhìn anh, chút lý trí cuối cùng đã khiến tôi tuyệt tình và dứt khoát hơn. Tôi trả lời:

– Nụ hôn của tôi chỉ dành cho người đàn ông tôi yêu. Ngày trước còn là vợ chồng với nhau, anh có thể ép buộc được tôi. Còn bây giờ, anh không có tư cách đó.

Khoé miệng còn đang rỉ máu của Hoàng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng. Ánh mắt anh vừa tuyệt vọng lại vừa bi thương:

– Người đàn ông em yêu sao? là ai? Là Thịnh sao?

– Là ai cũng không liên quan đến anh.

Tôi cứ tưởng tôi nói thế rồi Hoàng sẽ im lặng mà từ bỏ, nhưng không, anh còn bá đạo tuyên bố cho tôi một câu:

– Sao có thể không liên quan vì sớm muộn gì em cũng về làm vợ tôi.

Hình như trước giờ cái sở thích trêu đùa tôi đã ngấm vào máu anh rồi sao mà đến giờ phút này, ngay cả khi anh sắp có vợ mới mà vẫn có thể nói được với tôi những lời này. Vừa tức vừa ấm ức tôi nói thẳng:

– Tôi không có rảnh mà chơi trò chơi tình cảm với anh đâu Hoàng. Anh đừng tưởng tôi không biết anh có vợ sắp cưới sao? Làm ơn làm khổ đời tôi là đủ rồi, đừng làm khổ đời ai khác nữa. Phụ nữ chúng tôi không phải là để trêu đùa.

Hoàng nghe tôi nói vậy, hàng lông mày bất giác cau lại, anh hỏi:

– Em nói sao? Tôi có vợ sắp cưới hồi nào mà sao tôi không biết nhỉ?

– Anh còn muốn che giấu? Chính ngày hôm nay cô vợ sắp cưới của anh đã đến tận đây thăm con trai tôi nữa mà. Đừng đóng kịch trước mặt tôi làm gì.

Hoàng nghe xong, vô thức cổ họng phát ra hai từ “chết tiệt”. Xong anh hỏi:

– Cô ta nói với em là vợ sắp cưới của tôi sao?

– Đúng rồi đấy.

– Tôi không biết em tin không nhưng tôi dám khẳng định với em tôi vẫn độc thân. Ok!

Tôi không biết Hoàng nói thật hay không nhưng nghe anh nói vậy, kỳ lạ là trong lòng tự nhiên nhẹ bẫng như trút được cả gánh nặng. Tôi vẫn làm ra bộ mặt không quan tâm đáp:

– Anh độc thân hay không cũng chẳng liên quan đến tôi. Còn bây giờ muộn rồi, mời anh về cho mẹ con tôi còn nghỉ ngơi.

Nói xong tôi xoay người leo lên giường nằm. Hoàng đứng đó một lát rồi cũng cất bước đi. Đến khi anh đi khỏi rồi tôi mới thở hắt ra một hơi, đầu óc tôi bây giờ như một mớ hỗn loạn, bên tai quanh quẩn những câu nói vừa nãy của anh, ban gồm cả nụ hôn nữa. Vừa nãy, tôi phải cố gắng gồng mình biết nhường nào mới có thể bình tĩnh đối diện với anh như thế. Linh! Sao mày lại thế này? Sao càng ngày tâm mày lại càng biến động? Mày với anh ta đã kết thúc rồi…dù nguyên do gì nữa thì cũng kết thúc rồi biết chưa? Tôi khẽ trách mình mấy câu nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng tôi đã quyết tâm mãnh liệt lắm, cớ làm sao khi nghe anh vẫn độc thân tôi lại có chút hy vọng mơ hồ. Là vì tôi thoáng chút yếu lòng nên buông lỏng bản thân, hay là vì từ sâu đáy lòng tôi cũng có ước mong được trùng phùng?

Hai ngày sau thì Hiếu được xuất viện, mẹ tôi sang làm thủ tục xuất viện giúp tôi từ sớm, tôi đang sắp đồ thì Hoàng từ ngoài bước vào nói:

– Xong chưa, để tôi đưa em và con về nhà.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn Hoàng, định nói “ anh cứ đi làm đi không phải lo, tôi và con tự bắt xe về được”. Thế nhưng chưa kịp nói thì Hiếu đã nhanh miệng hơn tôi, con vui vẻ nói:

– Gần xong rồi bố ạ.

Nhìn con háo hức và vui vẻ vậy tôi cũng không nỡ lòng từ chối. Tôi sắp xếp xong đồ thì mẹ tôi cũng hoàn thành thủ tục xuất viện xong. Có điều mẹ phải qua chỗ bố tôi nên chỉ có Hoàng chở hai mẹ con tôi về nhà.

Lúc chúng tôi về đến nhà thì cũng gần trưa, Hoàng chủ động cõng Hiếu vào giường nằm. Tôi mang đống quần áo của con khi nằm ở viện đem giặt giũ lại. Vừa giặt xong đống quần áo đó thì Hoàng đã lù lù phía sau lưng tôi, thản nhiên nói:

– Trưa nay em muốn ăn gì? Hiếu thì bảo muốn ăn đậu phụ nhồi thịt băm.

– Tôi ăn gì kệ tôi, liên quan gì đến anh.

– Em ăn gì để tôi còn nấu.

– Anh tính ăn cơm ở đây luôn à?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

– Ừ.

– Sao anh không về nhà mà ăn?

– Em tiếc với tôi cả bữa cơm cơ à? Nhưng tôi đã hứa với con là trưa nay sẽ ở đây ăn cơm rồi. Người lớn chắc không nên thất hứa, em cũng hiểu mà đúng không?

Cái tên chết tiệt này, biết thừa điểm yếu của tôi là con rồi nên lúc nào anh cũng lấy con ra làm bia đỡ đạn. Tôi trừng mắt bất mãn nhìn anh, càng ngày tôi càng phát hiện mặt anh phải dày ba tấc. Thế rồi Hoàng thản nhiên đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra xem có những đồ gì rồi đem ra nấu nướng. Chắc có lẽ mẹ tôi biết hôm nay Hiếu được xuất viện về nhà nên bà mua rất nhiều đồ để sẵn tủ lạnh cho hai mẹ con. Thịt, tôm, cua, cá, mực, đậu phụ, trứng…đủ cả. Hoàng nói:

– Em thích ăn tôm chiên nhỉ? Còn Hiếu ăn đậu nhồi thịt, tôi thì ăn mực hấp với tôi sẽ nấu bát canh rau củ quả.

Căn bếp nhà tôi không phải là lớn lắm, có thêm Hoàng đứng đó tôi cảm thấy vướng víu chân tay thêm nên tôi liền bảo:

– Anh ra ngoài đi, để tôi nấu là được rồi.

– Thôi, tôi đang đi ăn ké thì em cứ để tôi nấu. Sau này tôi còn đến ăn nhiều mà.

Tôi đến là cạn lời với anh, cuối cùng tôi mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, còn mình đi ra dọn mấy gian nhà ngoài. Khi tôi còn đang dọn dẹp thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là cái An gọi đến. Mấy ngày ở viện lu bu nhiều thứ nên tôi cũng quên mất không kể cho cái An nghe chuyện của Hiếu. Mà nó hình như cũng bận gì đó nên nay mới gọi về. Vừa nghe máy, giọng nó đã uể oải vọng ra:

– Mệt quá, mấy ngày nay mày cũng làm gì mất tích không gọi cho tao vậy?

– Tao ở viện chăm Hiếu.

– Hả? Hiếu làm sao mà đi viện?

– Mấy hôm trước mải lo cho con nên tao chưa kể với mày. Hiếu đi giã ngoại với lớp nên bị tai nạn xe. Phải phẫu thuật nằm viện nửa tháng nay mới được về nhà.

– Ui trời ạ, khổ thân con trai tôi. Có phải cái vụ tai nạn xe khiến gần 20 bé bị thương, 1 bé tử vong. Đang rầm rộ trên báo mấy hôm nay đúng không?

– Ừ đúng rồi đấy.

– Thế mà mày không nói cho tao. Khổ thật, mấy hôm nay tao cũng bận tăng ca ở công ty đến tối muộn mới về. Múi giờ lệch nhau nên tao cũng không gọi cho mày.

– Ừ, thôi cũng may bây giờ Hiếu cũng ổn hơn rồi mày ạ.

– Thế ở trường người ta có bồi thường hay xin lỗi gì không?

– Hiệu trưởng và hiệu phó cũng đã đến thăm và gửi lời xin lỗi. Còn sau đó giải quyết thế nào thì tính sau. Đối với tao quan trọng là con được bình an thôi mày.

Tôi vừa dứt lời thì tiếng Hoàng vọng ra:

– Cơm xong rồi, nhà mình ăn cơm thôi.

Cái An nghe vậy liền hỏi:

– Ai thế? Sao tao nghe giống giọng ông Hoàng vậy?

– Thì ông ấy đó. Hôm Hiếu phẫu thuật bị thiếu máu, may mà ông ấy hỗ trợ kịp thời. Xong từ hôm Hiếu nằm viện đến nay thì ông ấy qua thăm nom suốt.

– Thế là hai đứa mày xí xoá chuyện cũ rồi quyết định về bên nhau vì con.

– Hâm, làm gì có chuyện đó. Chẳng qua Hiếu nó quấn bố nó, với thấy con vui vẻ tao không nỡ tách rời thôi.

– Haha mày cứ chờ đi, kiểu gì tình cũ không rủ cũng về. Thôi đi ăn cơm đi không bố con nó đợi, tối rảnh tao gọi video nói với Hiếu thể.

– Ừ, bye mày.

Tắt máy xong tôi thu dọn nốt rồi đi rửa chân tay. Hoàng lúc này đã sắp sẵn một mâm cơm tươm tất, các món anh nấu nghe vẻ rất ngon và đẹp mắt. Hiếu cười tít mắt bảo:

– Bố Hoàng nấu cơm ngon quá mẹ ơi.

Tôi cười gượng đáp:

– Ừ, ngon thì con phải ăn nhiều vào nhé.

– Dạ vâng ạ.

Hoàng kéo ghế cho tôi ngồi xuống, tự nhiên tôi thấy bầu không khí gượng gạo kiểu gì ấy. Bởi vậy cho nên suốt từ đầu bữa đến cuối bữa tôi chỉ tập trung vào việc cho con ăn. Hoàng thấy thế mới gắp một con tôm bỏ vào bát của tôi, anh nói:

– Tôm chiên mà em thích, sao không ăn?

– Anh cứ kệ tôi đi.

– Không chịu ăn để người bé như con chim ri à?

Nói xong anh nói nhỏ một câu tiếp vào tai tôi:

– Bé quá ôm không đã.

Tôi lườm anh, có mặt Hiếu ở đây tôi không thể tuỳ tiện chửi anh điên được. Cũng may mà sau khi kết thúc bữa ăn thì anh có việc phải rời đi ngay nên chiều đó mẹ con tôi không bị ai làm phiền.

Mấy ngày tiếp theo lại trôi qua, tuy sức khỏe của Hiếu đã ổn định nhưng vì ám ảnh vụ tai nạn kia nên tôi vẫn chưa yên tâm cho con đi học trường nào cả. Tôi nghĩ thời gian này mình cần phải nghỉ dài hạn để chăm sóc con. Cuối cùng dù không đành lòng nghỉ làm nhưng với tôi Hiếu luôn là sự ưu tiên. Sáng đó tôi gọi điện cho Hùng nói:

– Em xin lỗi vì mới vào làm chưa được bao lâu mà giờ lại nghỉ thế này. Hôm nay em gọi điện cho anh để thông báo một chuyện, có lẽ anh phải tuyển trợ lý khác rồi ạ. Thời gian tới em muốn ở nhà để chăm sóc bé, ít nhất là qua Tết mới đi làm lại được.

Hùng nghe tôi nói thế, anh trả lời bằng một giọng rất thoải mái:

– Không sao em, em cứ yên tâm chăm sóc bé cho tới khi nào em muốn thì đi làm lại cũng được. Còn chân trợ lý kia, anh vẫn để dành cho em nhé.

– Ơ như vậy sao được anh. Sẽ nhỡ hết việc của anh đó ạ.

– Em cứ yên tâm, anh sắp xếp được, không phải lo nhé. Cứ chăm sóc cho bé tốt đi.

Tôi muốn xin nghỉ việc nhưng Hùng đã nói đi nói lại thế rồi nên cuối cùng tôi chỉ biết dạ vâng. Buổi chiều hôm đó mẹ tôi có về qua nhà một lúc nên tôi

nhờ mẹ trông Hiếu cho để mình chạy ra siêu thị mini gần đây mua ít đồ. Lúc tôi chạy xe ra khỏi đường ngõ, tới mặt đường chính thì bất ngờ có một chiếc ô tô màu đen từ đầu đi tới khiến tôi phải phanh gấp lại. Người trong xe ô tô bước xuống, khi tôi ngẩng đầu lên lên mới sững sờ khi thấy mẹ Hoàng đứng trước mặt mình. Vừa thấy tôi bà lạnh nhạt nói:

– Lên xe đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.

Tôi không có cách gì từ chối, vì dù sao bà cũng là bà nội của Hiếu, tôi có làm gì cũng phải nghĩ đến con mình cho nên đành đồng ý. Vừa lên đến xe bà đã nói:

– Hôm nay tôi có việc đi qua đây nên đến tìm cô, tôi cũng không có nhiều thời gian nên chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé. Tôi đã biết chuyện cô giấu diếm gia đình tôi đã sinh một đứa bé trai. Vậy bây giờ cô cần bao nhiêu tiền?

Tôi nhìn bà, chợt nhận ra thời gian có thể thay đổi được rất nhiều thứ nhưng có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi được một người cố chấp lúc nào cũng chỉ nghĩ mọi thứ có thể giải quyết được bằng tiền giống bà. Tôi thẳng thắn đáp lại:

– Cháu không hiểu bác đang nói tiền ở đây là ám chỉ điều gì. Đúng là tiền thì ai cũng cần, nhưng phải là tiền tự mình kiếm ra. Còn tiền từ người khác, cháu không cần.

Nghe tôi nói vậy, khoé môi bà khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai:

– Cô nói cô không cần tiền từ người khác? Nhưng chắc là chỉ cần tiền từ con trai tôi đúng không? Cô muốn dùng thằng bé con để mồi chài thằng con ngu ngốc của tôi? Cô nghĩ đẻ được cho nó thằng con trai rồi là nó phải quay lại với cô. Cô cao thủ hơn tôi nghĩ đấy.

– Cháu chưa từng có ý nghĩ như bác nói!

– Chưa từng? Chưa từng mà cô dụ dỗ nó bỏ con gái nhà người ta để rước cô về nhà lần nữa. Chưa từng mà cô bỏ bùa nó để 3 năm nay nó phải mất bao nhiêu tiền trả nợ cho cái công ty thối nát nhà cô? Chưa từng mà ngay cả cái nhà cũ của cô nó cũng phải mua lại giá cao để đứng tên cô vào đó. Cái loại người như cô ngay từ đầu kết hôn đã toan tính vì lợi ích kinh tế, ngay cả khi ly hôn rồi cũng không tha. Tôi nói cho cô biết, thằng Hoàng nó ngu ngốc không nhận ra điều đó chứ tôi biết thừa, dù cô có dụ dỗ nó thế nào thì cũng đừng mong có cửa bước chân vào nhà tôi lần nữa.

Từng lời bà nói như những nhát búa gõ thẳng xuống đầu tôi khiến mọi thứ bỗng trở lên mơ hồ. Bà nói sao, Hoàng trả nợ cho công ty nhà tôi, mua lại nhà cũ đứng tên tôi? Càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình như bị lạc vào mê cung không cách nào thoát ra khỏi. Tôi ngơ ngác đáp:

– Sao có thể như vậy…sao…?

– Cô bây giờ còn làm cái bộ mặt giả vờ như không biết với tôi à? Thôi ở trước mặt tôi cô không cần diễn đâu. Công ty đứng tên cô, nhà cũng đứng tên cô. Chẳng lẽ cô không biết? Mà thôi…tôi cũng chẳng nhắc đến chuyện đó làm gì, coi như là số tiền đó nhà tôi trả công cho cô đã sinh cho nhà tôi một đứa cháu trai. Còn 3 năm nuôi dưỡng thằng bé thì bây giờ cô cứ nói thẳng ra số tiền mình mong muốn đi, tôi sẽ lập tức thanh toán cho cô. Nếu như cô cứ cố chấp thì tôi tự có cách rước cháu tôi về. Cô cứ suy nghĩ cho kỹ kẻo thiệt thân. Tôi nói xong rồi, cô xuống xe đi!

Nói xong không đợi tôi đáp thì tài xế của bà đã mở cửa lôi tôi bước xuống. Chiếc xe cũng nhanh chóng phóng vụt đi về con đường phía trước. Đứng giữa trời đông lạnh lẽo, cả người tôi như đông cứng lại không phải vì thời tiết khắc nghiệt, mà là vì những câu nói của bà vừa nãy. Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn đi tìm anh…tìm người đàn ông mang tên Trịnh Minh Hoàng…