**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn ngan hoang đã đề cử tiếp cho truyện nhé!
Ngày thứ hai, Chung Duyệt Lan vui vẻ chia sẻ với Thư Yểu trải nghiệm lần đầu tiên xem phim ngày hôm qua, lần đầu tiên quay lại rạp chiếu phim, cô ấy đã chọn phim kinh dị, thật là táo bạo!
Thư Yểu hỏi cô nàng nội dung phim như thế nào, đặc sắc hay không, đáng sợ hay không? Cô nàng đỏ mặt nói thật là dọa người, vừa hỏi tên phim 《 Quỷ cấu người 》, cái gì cũng không cần hỏi, rõ ràng vừa ghe đã biết, khó trách cô ấy vừa đỏ mặt vừa sợ hãi.
Thiếu nữ nào không có xuân, Chung Duyệt Lan cũng không ngoại lệ, đỏ bừng khuôn mặt, mở miệng nói Johnny thật tri kỷ thật dịu dàng, biết rõ cô nhát gan còn giúp cô che mắt, ấm giọng nhỏ nhẹ, trấn an cô chớ sợ.
Thư Yểu cười lạnh: "Mọi đàn ông đều hèn hạ vô sỉ lại hạ lưu, có lòng tốt sẽ mang cậu xem phim kịnh dị sao? Chính là rắp tâm hại người, có mưu đồ khác..., cậu không sợ thì làm sao hắn thể hiện mặt bản lĩnh tiên sinh của mình?"
Chung Duyệt Lan đột nhiên hiểu ra, nói: "Khó trách. . . Tớ muốn xem 《 Long chi tranh bá 》, nghe tên đã thật là uy phong, Johnny nói phim này nói về xã hội đen đánh nhau đổ máu không thích hợp cho con gái."
"Hừ, không đáng tin cậy!" Thư Yểu nói sắc bén.
Một lúc sau Chung Duyệt Lan mới hoàn hồn lại, còn nói diễn viên chính Quan Chi Lâm thật đẹp, một Cảng tỷ tao nhã, diễn nữ quỷ cũng xinh đẹp động lòng người, ai thấy cô ấy mà không rung động, lại đè thấp thanh âm, nói trong phim diễn một đêm xuân cuối cùng của tình yêu giữa người và quỷ , cái "Đêm xuân" này rút cuộc là cảm giác gì? Nam nữ điện ảnh hoan ái, ừ ừ a a, diễn rất thật, thấy tò mò.
"Cậu chưa thấy qua nào biết rất thật?"
"Chẳng lẽ Yểu Yểu thấy rồi?"
Thư Yểu hồi tưởng lại mộng xuân đêm qua, trong mộng Lý Hành đặt cô ở trên bệ cửa sổ liều lĩnh hôn cô. . . Gương mặt bay lên rặng mây đỏ, ra vẻ nghiêm túc: "Việc học xong rồi? Luyện múa xong chưa? Ngày thành lập kỷ niệm trường Thánh Đức tớ còn chờ cậu thể hiện bản lĩnh, đừng khiến tớ thất vọng."
Chung Duyệt Lan cảm thấy kỳ lạ, lần đầu tiên cô thấy Thư Yểu chủ động nhắc đến "Việc học", nói liên tục: "Yên tâm, tớ đã sớm viết xong, cậu có muốn lấy tham khảo một chút hay không, hôm nay Mrs. Chen sẽ kiểm tra, cô ấy nổi giận rất hung, ai ai cũng bảo cô giáo giống như Mẫu Dạ Xoa. Còn về chuyện múa tớ có cao nhân Yểu Yểu chỉ điểm rồi nha, đương nhiên tiến bộ thần tốc á."
"Nịnh hót." Thư Yểu trên mặt vui rạo rực, miệng hừ hừ vài tiếng.
Sau khi tan học, Chung Duyệt Lan khuyên can mãi mời cô cùng nhau xem phim, Thư Yểu vô thức muốn cự tuyệt.
Chung Duyệt Lan hỏi: "Cậu về nhà sớm như vậy có chuyện gì, không bằng chúng ta cùng đi chơi —— "
Có chuyện gì, chỉ là hôm qua cô nói thầm một câu muốn ăn tôm hùm nướng phô mai, Lý Hành bảo hôm nay cô về sớm một chút, nói chuẩn bị cho cô. . .
Thư Yểu nghĩ lại nghĩ, cô vì sao cứ phải quay về đúng hạn? Về trễ dùng lò vi-ba đun nóng cũng không sao, vừa vặn cô đã lâu không đi xem phim, chịu không nổi Chung Duyệt Lan nhắc tới, đương nhiên đáp ứng.
Hai người ra phòng học, đúng lúc lớp trưởng Phương Thành làm xong trực nhật đi ngang qua, từ khi Chung Duyệt Lan rút trúng làm bạn nhảy với Phương Thành, hai người cũng chầm chậm bắt đầu quen thuộc, chào hỏi lẫn nhau.
Phương Thành liếc mắt nhìn Thư Yểu: "Các cậu cùng nhau về nhà sao?"
Thư Yểu vừa muốn nói "Không quan hệ cùng cậu." .
Nào biết Chung Duyệt Lan nhanh mồm nhanh miệng, hoàn toàn tiết lộ hành tung: "Chúng tớ đi xem phim!"
"Các cậu đi đâu xem. . . ?" Phương Thành hỏi.
Thư Yểu không khách khí, đoạt trước nói: "Liên quan gì với cậu?"
Phía dưới uy nghiêm của cô, khuôn mặt thanh tú của Phương Thành nhíu lại, do dự, nhỏ giọng nói với hai người: "Nhà tớ. . . Có mở rạp chiếu phim, ngay ở Tiêm Sa Chủy, không ngại có thể tới nhà tớ. . . Tất cả mọi người là bạn học, có thể miễn phí —— "
Miễn phí? Xem thường ai đó? Đường đường đại tiểu thư mà cần miễn phí?
Thư Yểu trầm mặt, Chung Duyệt Lan nghe xong "Miễn phí" cả người hưng phấn đến nổi điên, nhảy lên một cái, mời luôn: "Thật tốt quá lớp trưởng, không nghĩ tới cậu thâm tàng bất lộ, không bằng chúng ta cùng đi."
Thư Yểu: "... . . ."
Kết quả là, hai người biến thành ba người, vừa ra cửa trường, Phương Thành đã vẫy tay để cho hai người ngồi xe nhà cậu ta, một chiếc Mercedes được lau chùi bóng loáng tỏa sáng, cửa sổ xe vị trí lái quay xuống, không thấy người, một giọng nam trầm thấp phát ra.
"Tiểu Thành. . . Hôm nay em còn mang các cô gái đi hẹn hò?"
Thư Yểu giương mắt nhìn qua, là một gương mặt hơi có vẻ quen thuộc, mang một bộ gọng kính màu vàng, đoan chính tuấn lãng, lễ độ nho nhã, chỉ là một đôi mắt, hơi có vẻ lạnh lẽo.
Hóa ra Hương Cảng quá nhỏ, lúc nào vẫn không thể buông tha, người ngẫu nhiên gặp phải cũng tránh không được tục tằng.
Phương Thành nghẹn đỏ khuôn mặt, a...: "Anh hai, anh chớ nói lung tung, đây là bạn học của em."
"Đây là Chung Duyệt Lan, đây là Thư Yểu, đây là anh hai của tớ, Phương Tông Dư." Phương Thành giới thiệu hai bên.
"Lần đầu gặp mặt, hạnh ngộ." Thanh âm Phương Tông Dư hòa nhã, mỉm cười, đồng đồng ánh mắt nhìn thẳng vào Thư Yểu, khóe môi giơ lên một đường cong, cười đến giống như một con hồ ly đa mưu túc trí.
Chung Duyệt Lan thoáng sửng sốt, nhớ lại đêm đó ở quán bar gặp được một tên giang hồ một mực cung kính đối với hắn, sắc mặt cứng đờ, nói: "Chào anh."
Rõ ràng quen biết, còn giả vờ là mới gặp gỡ. . . Thư Yểu không cho một chút mặt mũi nào, nếu không phải Chung Duyệt Lan ở đây, chỉ sợ cô đã quay người liền đi.
Mấy người lên xe, nhất thời không nói gì, đều có tâm tư.
Phương Tông Dư xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Thư Yểu, đúng lúc ánh tà dương chiếu xuống, ánh nắng chiều tươi đẹp rơi vào trên khuôn mặt ngọc nhỏ nhắn trắng như tuyết của Thư Yểu, vạn trượng ráng chiều hóa thành một vòng son đỏ, mạ thêm ngọc dung trắng nõn của cô thêm vài tầng đẹp đẽ.
Cực kỳ giống trong đêm ngày đó, cô uống rượu say khuôn mặt đỏ hồng, như một đóa hồng nhung nở rộ nhiệt liệt, mỹ lệ vô song.
Làm cho hắn nhung nhung nhớ nhớ, khó có thể quên.
Phương Thành run sợ trong lòng: "Anh hai, hôm nay tại sao là anh tới đón em. . ."
Ngày xưa rõ ràng đều là lái xe đưa đón.
"Chú Trương hôm nay nghỉ ngơi, trong lúc anh rảnh rỗi, trùng hợp mà thôi." Phương Tông Dư nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, Thư Yểu phát hiện được có người nhìn cô, cao ngạo kiêu căng hất cằm lên, lạnh lùng nhìn qua.
Phương Tông Dư im lặng dời ánh mắt, hỏi: "Các em muốn đi đâu?"
"Rạp chiếu phim."
Chưa đủ mười phút đường xe, bảng hiệu nê ông của Nhà hát Hoa Hưng lập loè dưới chiều muộn.
"Mọi người muốn xem cái gì?"
Chung Duyệt Lan nhớ tới bộ phim hôm qua không xem: "《 Long chi tranh bá 》."
Phương Tông Dư bật cười: "Các cô gái hóa ra cũng thích bộ phim này."
"Xem thường hả, cho phép đàn ông xem đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, phụ nữ chỉ có thể xem phim truyền hình tám giờ rưỡi?" Thư Yểu không phục.
"Thư tiểu thư hiểu sai ý rồi, tôi chỉ khen dũng khí của cô." Phương Tông Dư dẫn mấy người đi vào, phục vụ đồng loạt cúi đầu hô: "Nhị thiếu gia", thật sự là uy phong mười phần.
Một bộ phim, như ngồi trên đống lửa.
Thỉnh thoảng có người bưng trà rót nước, đưa tới hoa quả theo mùa, đồ ăn vặt mỹ vị, điểm tâm ngọt tinh xảo, đây mà đang xem phim sao? Quả thực đang hưởng dụng trà chiều ở khách sạn năm sao.
Chung Duyệt Lan ngồi bên tay trái cô, với Phương Thành ở bên cạnh xem rất tập trung, không bị ảnh hưởng chút nào.
Mà bên tay phải cô, Phương Tông Dư kia cũng không biết có tật xấu quái dị gì, không xem phim mà cứ nhìn chằm chằm vào cô, Thư Yểu mặt lạnh như băng sương, hận không thể đưa tay cho hắn một chưởng, phiền chết người đi được!
Không thể nhịn được nữa, Thư Yểu nói với Chung Duyệt Lan: "Tớ đi toilet." Liền quay người rời đi.
Địa bàn người khác không thể trêu vào, cô cứ tránh là ——
Nào biết cô vừa từ phòng vệ sinh đi ra, đã gặp được Phương Tông Dư tựa ở bên tường hút thuốc, cách sương mù mờ ảo, mây khói giăng đầy, hắn nhìn chằm chằm cô.
Dưới ánh đèn rực rỡ, bên mặt Phương Tông Dư lành lạnh, động tác hắn hút thuốc rất khắc chế, vừa thấy cô, lập tức bóp tắt tàn thuốc, không giống Lý Hành, sẽ hết sức tùy ý lông bông, phun ra vòng khói cố ý sặc cô.
Thư Yểu hung hăng trừng lại, nhỏ giọng nói: "Nhìn cái gì vậy!"
"Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, ai bảo Thư tiểu thư còn thu hút hơn cả điện ảnh." Phương Tông Dư đè thấp thanh âm, tán dương một câu, thanh âm từ từ, nhẹ nhàng nhu hòa, ánh mắt dịu dàng như nước, đổi lại bất kỳ thiếu nữ nào khác cũng sẽ sa vào tình yêu, sau đó chết chìm trong đôi mắt trìu mến này.
Đáng tiếc hắn gặp phải kỳ thủ, gặp được đại tiểu thư dầu muối không ăn, thần tiên có đến cũng không nhìn trúng.
Huống chi Thư Long lúc còn trẻ tuổi tận tình gió trăng, trong nhà Thư Yểu rất nhiều dì nhỏ, vì tranh đoạt sủng ái, quả thực Bát Tiên vượt biển, biểu lộ tất cả thần thông, từng người đều thần tiên giữa đường, người người bóng dáng Oscar.
Thường thấy hư tình giả ý, sẽ không chấp nhận điều này, chỉ quái gở chế nhạo nói: "Trông Phương thiếu gia có vẻ chính là cao thủ tình trường, mở miệng là nói lời mập mờ, đáng tiếc lừa gạt không được tôi."
Phương Tông Dư cười nhạt một tiếng: "Hóa ra Thư tiểu thư hoả nhãn kim tinh, không biết em thích dạng nào? Dịu dàng săn sóc cẩn thận hay là con người rắn rỏi phóng khoáng không bị trói buộc?"
Thư Yểu dùng giấy khăn lau khô tay, lạnh tâm lạnh phổi: "Tôi thích anh cách xa tôi một chút."
"Tránh ra!" Cô nhíu mày bật thốt một câu, hắn bất động, Thư Yểu đẩy hắn một cái.
"Thư tiểu thư cần gì vô tình, tôi chưa hẳn kém hơn Lý Hành." Thanh âm âm u từ sau truyền đến.
"Sorry, tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì." Thư Yểu cũng không quay đầu lại, đi vào sảnh chiếu phim.
Một bộ phim qua loa xem hết.
Phương Tông Dư lái xe đưa mọi người về nhà, Thư Yểu không muốn ngồi xe hắn, nhưng thật vừa đúng lúc, hai người cùng ở biệt thự lưng chừng núi Vịnh Tiên Thủy, đâu chỉ là tiện đường.
Trước tiên đến nhà Chung Duyệt Lan, cô ôm cô nàng hẹn ngày mai gặp lại.
Sau đó họ đến Phương trạch, Phương Thành cũng xuống xe tạm biệt cô, mà chuyển đến eo núi đằng trước, là đến nhà Thư Yểu.
Đáy lòng cô có vài phần lo sợ bất an, muốn xuống xe cùng Phương Thành cùng, tự mình đi trở về nhà.
Lại bị Phương Tông Dư đè tay lại, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn cô, trước mắt bị bóng đêm ch dấu, chỉ giống như cười mà không phải cười nhìn cô: "Thư tiểu thư sợ cái gì? Ngắn ngủn 1 km mà thôi. . . Hay là nói, Thư tiểu thư sợ bị Lý Hành trông thấy?"
"Liên quan gì đến anh! Lái nhanh lên một chút" Thư Yểu bị đoán đúng tâm sự, thoáng cái xù lông, hừ một tiếng, lập tức tới ngay nhà cô, dù sao hắn cũng không dám làm gì cô.
Chỉ qua hai phút, xe dừng hẳn, Phương Tông Dư xuống xe giúp cô mở cửa, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, nhìn cô không chuyển mắt: "Thư tiểu thư biết tôi đang suy nghĩ gì sao?"
Thư Yểu muốn đi thẳng lên phía trước: "Ngại quá, không có hứng thú."
"Tôi nghĩ. . . Nếu Lý Hành nhìn thấy một màn như vậy, có thể nổi điên hay không?" Phương Tông Dư túm tay của cô qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, một cặp môi hơi mỏng, mang theo mùi vị thuốc lá đậm đặc hôn lên bờ môi cô, không xâm nhập, không thực đυ.ng chạm.
Thư Yểu trợn mắt, khó có thể tin.
"Hôm qua Lý Hành hại tôi bị cảnh sát đánh lén, phần quà này hy vọng hắn sẽ thích."
Ánh trăng rơi vào đáy mắt hắn ta, ánh mắt Phương Tông Dư dịu dàng như nước, hiện ra ấm áp, nhưng lời nói buốt lạnh.
Theo Thư Yểu góc độ nhìn lại, Lý Hành đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc mặt âm trầm, như thể sắp có giông bão ập xuống.
Đã xong. . . Cô nghĩ.
Đều nói thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Hóa ra cô cũng phải làm một lần "Cá trong chậu" cùng "Phàm nhân" bị tai họa.